“Năm vị tiên quân đạt được không ít thu hoạch trong trận đại chiến châu Thiên Linh, giúp thực lực tăng mạnh hơn kiếp trước.”
“Nhưng mà không ngờ, thực lực của Xích Viêm còn tăng nhiều hơn nữa…”
“Hử?” Lý Phàm ngớ người, như vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Lực chiến của các vị tiên quân tăng lên, cộng thêm đại sư trận pháp Trương Chí Lương thấy lợi mà tham gia vào, rồi cả Diệp Phi Bằng được biển Tùng Vân toàn lực tương trợ, đã dung hợp huyết mạch Côn Bằng.”
“Tính một cách tổng thể, lực lượng trong biển Tùng Vân hiện nay đã hơn xa kiếp thứ mười hai.”
“Có lẽ vì bọn họ quá mạnh, đã chạm đến một giới hạn nào đó nên ý chí của thiên địa đã phát giác ra. Nó cảm thấy Xích Viêm kia sẽ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ đốt biển như trước nên đã tiến hành cường hoá cho tên đốt lò này?”
“Thiên địa chi phách là…”
Trong chớp nhoáng, khi Lý Phàm dường như đã đoán ra điều gì đó, công kích của Xích Viêm đã đánh lên người Lan Thương Tiên Quân.
Tuy nhiên, ngay trong ánh lửa dữ dội, người ta vẫn có thể thấy sắc mặt của Lan Thương Tiên Quân không có gì là bấn loạn. Ngay khi không gian bị nung đến vỡ tan, ánh sáng vàng chói lọi hiện lên, thân hình của Lan Thương Tiên Quân cũng bất ngờ biến mất theo.
Trên trời cao, chỉ còn lại âm thanh của Trương Chí Lương vang vọng khắp nơi:
“Chư vị tiên quân cứ an tâm mà công kích, chỉ cần ta còn đây thì Xích Viêm này sẽ không thể gây tổn thương cho các vị được.”
Dường như bị câu nói của Trương Chí Lương chọc giận, những đốm lửa đang chiến đấu với các vị tiên quân lập tức bùng cháy kịch liệt hơn. Và đồng thời, chúng dùng sức mạnh từ đối phương làm nguyên liệu để cháy mãi không thôi, cứ như giòi trong xương vậy, khó mà trừ khử.
Cho dù Trương Chí Lương có liên tục phát động trận pháp, liên tục chuyển dời vị trí của năm vị tiên quân thì ông ta cũng chỉ có thể làm đến mức khiến tốc độ thiêu đốt của những đốm lửa kia chậm lại mà thôi.
“Chư vị đạo hữu, lấy công làm thủ!” Giọng nói của Hồng Hi Tiên Quân chợt vang lên.
Lời này vừa dứt, một ngọn núi chổng ngược bỗng xuất hiện trên đầu của Xích Viêm rồi đè xuống.
Ngọn núi nhỏ như kim châm nhưng lại nặng đến hàng ức quân, khiến cho cả người của Xích Viêm không thể không bị trầm xuống, lửa đỏ quanh người nó cũng không ngừng chớp tắt như bị gió mạnh dập tan. (1 ức = 100 triệu, 1 quân = 30kg)
Sóng xung kích phát ra từ va chạm giữa hai bên quét ra tứ phía, tạo nên những đợt sóng khổng lồ không ngừng liên tục khuếch tán ra khắp biển Tùng Vân, quét qua Vạn Tiên đảo, khiến cho Thất Thải Lạc Tiên Trận phải lắc lư rung động.
Dưới ngọn núi treo ngược kia, ánh lửa chớp nháy rồi biến mất trong tích tắc, rõ ràng Xích Viêm muốn dùng chiêu cũ để biến đổi vị trí. Nhưng không ngờ, ngay giây sau, thân hình nhếch nhác của nó lại bị ép phải xuất hiện ngay tại vị trí cũ.
Ngoài khoảng không xung quanh, lờ mờ có thể thấy được vô số dãy núi liên miên trập trùng như một lồng giam đang vây nhốt Xích Viêm, khiến nó không thể dịch chuyển được.
Cũng trong lúc này, nó hơi nghiêng đầu dường như đang suy nghĩ cách đối phó.
Sau đó, tất cả mọi người trông thấy ngọn lửa vốn luôn chập chờn quanh người nó nay lại trở nên bất động rồi nhanh chóng rút ngược vào trong cơ thể.
Khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, Xích Viêm đã từ hình dáng con người biến thành một ngọn lửa đỏ sáng chói hừng hực chứa đầy sức mạnh hủy diệt.
Dãy núi đang giam giữ nó bị nhiệt độ kinh người kia thiêu đốt và bắt đầu tan chảy, sụp đổ. Trông thấy Xích Viêm sắp thoát thân, những vị tiên quân khác bèn vội vã công kích đến.
“Nước sông cuồn cuộn mãi không dứt!” Cuộn vải màu bạc như rồng lượn bay xuống, đâm mạnh vào ngọn lửa.
Tuy rằng vừa chạm vào đã bị bốc hơi hoàn toàn, nhưng nước sông Lan Thương vẫn không ngừng tuôn ra như vô cùng vô tận, khiến cho tốc độ thoát khốn của Xích Viêm bị chậm lại nửa nhịp.
“Chết!” Âm thanh non nớt của một đứa trẻ con nhưng lại tràn đầy sát khí vang lên.
Trong nước sông ngập trời, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng màu đỏ pha lẫn màu đen đang lặng lẽ đến gần Xích Viêm.
Nó không hề có khí tức của sự sống, Xích Viêm chỉ có thể phát hiện ra khi nó đã đến sát bên người.
“Thiên Dương?” Lý Phàm đương nhiên không lạ gì con rối màu đỏ thẫm này.
Khác với hình dáng khổng lồ trước kia, hiện giờ, con rối Thiên Dương đã biến về kích cỡ của người bình thường, ngay cả giọng nói cũng giống người chứ không còn mang vẻ máy móc như trước nữa.
Sức nóng kinh người của ngọn lửa đỏ gần như nung chảy toàn bộ những gì ở gần nó. Tuy nhiên, dù cơ thể của Thiên Dương có đang bị huỷ hoại đi chăng nữa, sức chiến đấu của nó lại có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng gì.
Đến nỗi, ngay khi lớp vỏ cứng bị nung tan hoàn toàn thành một đám chất lỏng đậm đặc thì Thiên Dương lại càng như được giải phóng toàn bộ thực lực của bản thân.
“Thiên Dương cả đời…”
“Không thua gì người!”
Khối chất lỏng đậm đặc kia liên tục cuồn cuộn thay đổi hình dạng, vừa như nước lại vừa giống lửa, bao vây lấy ngọn lửa đỏ để cho nó mặc sức thiêu đốt mà không có nửa phần rút lui, nó như muốn dùng chính mình để làm cho ngọn lửa kia bị ô nhiễm.
Ngọn lửa đỏ bị ép đến mức lại phải thu nhỏ đi một phần.
Khi ngọn lửa bị ép phải co cụm lại, những ngọn lửa đang chiến đấu với các vị tiên quân khác cũng bị thu nhỏ theo.