Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 449 - Chương 449. Chúng Tiên Mưu Đoạt Xích Viêm (3)

Chương 449. Chúng tiên mưu đoạt Xích Viêm (3) Chương 449. Chúng tiên mưu đoạt Xích Viêm (3)

Linh khí xung quanh giảm mạnh với tốc độ kinh người, năm vị tiên quân lập tức phát hiện ra điều bất thường.

“Trương Chí Lương, ngươi muốn chết!” Hồng Hi Tiên Quân vừa giận vừa sợ hét vang cả bầu trời. Ngọn núi treo ngược thay đổi mục tiêu, đâm về phía con mắt trên trời kia.

Thế nhưng, không gian phía trước lại liên tục gấp khúc, khiến cho ngọn núi với sức nặng kinh người có thể đè bẹp mọi thứ kia lại không cách nào tiếp cận được con mắt đó.

Không chỉ thế, khi phát hiện ra tất cả công kích của mình đều thất bại, không thể xuyên qua phong tỏa không gian kia, các vị tiên quân đều lấy lại bình tĩnh từ cơn tức giận.

“Lưỡng Nghi Vi Trần Trận? Ngươi đột phá đến Hóa Thần Cảnh rồi?”

Tử Vân Tiên Quân, người vẫn chưa nói lời nào kể từ lúc bắt đầu trận chiến, lúc này lại cất lời. Giọng nói thánh thót kia lại khiến cho sắc mặt của các vị tiên quân phải biến đổi mạnh. Còn Trương Chí Lương thì chỉ lặng im không đáp lời.

Thấy thế, Xích Viêm vốn trọng thương ở cạnh bèn chớp lấy thời cơ, vội vàng công kích các tu sĩ Hoá Thần vẫn còn đang trong cơn ngỡ ngàng kia.

Bọn người Hồng Hi lại bị ép phải tiếp tục chiến đấu. Nhưng lần này, do bị Lưỡng Nghi Vi Trần Trận rút lấy linh khí nên bọn họ chẳng thể nào khôi phục lại như trước, hơn thế nữa, con mắt khổng lồ trên bầu trời kia thỉnh thoảng cũng sẽ chiếu ánh mắt xuống khiến động tác của bọn họ bị trì trệ.

Không bao lâu sau, vì phải hứng chịu sự tấn công đến từ cả hai phía Trương Chí Lương và Xích Viêm, các vị tiên quân đã thương tích đầy người.

“Trương Chí Lương, ngươi đường đường tu sĩ Hóa Thần, còn lại là đại sư trận pháp, sao lại có thể hành sự đê tiện như thế? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị thiên hạ cười chê à?” Lan Thương Tiên Quân tức giận mà trách mắng, thế nhưng đáp lại y là ánh nhìn chằm chặp của con mắt trên bầu trời.

Đến Hồng Hi Tiên Quân cũng không ngờ rằng nhóm người mình lại bị tên thuộc hạ ngày xưa này tính toán, y bèn vội vã lên tiếng:

“Mong Kim Nhật tiền bối ra tay giúp bọn ta thoát vây!”

Trên trời cao, vầng thái dương do dự một hồi rồi mới soi xuống một chùm ánh sáng vàng kim. Khi chùm ánh sáng sắp chạm tới con mắt kia thì bỗng dưng lại có một đám mây đen xuất hiện ngăn công kích lại.

“Trương tiểu tử, an tâm mặc sức mà hành động! Kim Nhật lão bất tử đừng hòng ảnh hưởng đến ngươi!”

Lúc này, Trương Chí Lương cũng mở lời: “Cảm tạ tiền bối.”

“Hắc Nha!” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa giận dữ của Kim Nhật tiên tôn vang vọng cả bầu trời.

Tuy nhiên, đối diện với đám mây đen đang che phủ ánh sáng vàng kim kia, Kim Nhật tiên tôn cũng chỉ đành trầm mặc, chọn lựa rời khỏi nơi đây.

“Kim Nhật tiền bối!” Hồng Hi vừa đối phó với công kích của Xích Viêm vừa thét lên tuyệt vọng.

Thế nhưng lại chẳng ai đáp lại.

Thấy chỗ dựa cũng đã lựa chọn rời đi, Tử Vân Tiên Quân đành hóa thành một ánh sao, lập tức xuyên qua không gian, không nói một lời mà đã vội vã trốn chạy.

Con mắt trên không trung chỉ nhìn theo một thoáng rồi thu lại tầm mắt, không lựa chọn truy đuổi, nó chỉ ở yên đó mà quan sát đám tiên quân như những con thú bị nhốt trong lồng giam đang cắn xé lẫn nhau kia.

Đối với Xích Viêm, những kẻ trước mặt đều là đối tượng cần tiêu diệt, vậy nên thế tấn công của nó chưa bao giờ ngừng lại.

Còn bốn vị tiên quân còn lại, với bản năng tham sống sợ chết, bọn họ cũng không thể nào đứng im chờ chết nên đành phải ứng phó với công kích của Xích Viêm.

Chỉ có điều, mấy người này đã bị thương nặng, lại thiếu vắng trợ lực là Kim Nhật tiên tôn và Tử Vân Tiên Quân, họ đâu thể nào địch lại Xích Viêm nữa.

Vậy nên, mặc cho nội tâm trăm ngàn lần không nguyện ý thì họ vẫn rơi vào tính toán của Trương Chí Lương, phải dùng chính sinh mạng của mình để tiêu hao chút sức lực còn sót lại của Xích Viêm.

Lan Thương Tiên Quân là người mất mạng đầu tiên, tiếp theo là Hạo Thiên và Hồng Hy.

Chỉ còn lại Thiên Dương Tiên Quân vốn có sức sống mạnh mẽ là vẫn còn đang gắng sức chống chọi.

Mắt thấy sắp đến lúc thu hoạch, chém giết thiên địa chi phách để trở thành tiên tôn Hợp Đạo, dù đến một người trầm ổn như Trương Chí Lương cũng không khỏi kích động ra mặt.

Ngay khi chuẩn bị hành động thì y lại bất ngờ phát hiện, mình đã bị một bóng mờ che phủ toàn bộ biển Tùng Vân bao vây.

Một âm thanh như khai thiên tịch địa bỗng vang lên. Tiếp theo đó, một con dị thú khủng khiếp có cơ thể to lớn đến mức không thể diễn tả vọt lên từ dưới biển, nuốt trọn lấy y cùng với Xích Viêm.

Diệp Phi Bằng vẫn khá lưỡng lự khi ẩn thân dưới biển chờ thời cơ. Y bế khí tập trung tinh thần chăm chú quan sát trận đại chiến kinh thế giữa Xích Viêm và các tu sĩ Hóa Thần.

Tuy rằng thực lực hiện tại của y đã vượt xa Trương Hạo Ba ở kiếp trước, nhưng chiến lực thực tế của Xích Viêm và các vị tiên quân cũng lớn mạnh hơn so với kiếp trước nhiều.

Nếu chỉ có vậy, y cũng không phải quá lo lắng, quan trọng là vẫn còn một kẻ săn mồi đang ẩn nấp trên chiến trường: Trương Chí Lương!

Vị đại sư trận pháp Hóa Thần đã biết được ký ức kiếp trước của y nên chắc chắn lão sẽ không bỏ lỡ cơ hội Hợp Đạo này.

Vô số những trận miện vuông vức màu bạc kia khiến cho lòng y phát hoảng. Nhân vật như vậy sao cam tâm làm một tên hỗ trợ được cơ chứ!

Bình Luận (0)
Comment