Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 448 - Chương 448. Chúng Tiên Mưu Đoạt Xích Viêm (2)

Chương 448. Chúng tiên mưu đoạt Xích Viêm (2) Chương 448. Chúng tiên mưu đoạt Xích Viêm (2)

Thế nhưng, tất cả bọn họ đều kinh hãi phát hiện ra truyền tống trận đã mất đi tác dụng.

Sự hoảng loạn bắt đầu lan truyền trong phạm vi nhỏ, có vài người muốn tự mình bay khỏi biển Tùng Vân.

Song, cũng có rất nhiều tu sĩ vững tin rằng các vị tiên quân sẽ không bại trận, vẫn tập trung lực chú ý quan sát cuộc chiến kinh thế này.

Mới đầu, đối mặt với công kích của mười tám phân thân Xích Viêm, năm vị tu sĩ Hoá Thần có hơi luống cuống và bỡ ngỡ, ai nấy đều bị thương nặng.

Tuy vậy, dầu gì cũng là tu sĩ Hoá Thần, họ tất nhiên sẽ không bị Xích Viêm một chiêu đoạt mạng dễ như vậy.

Cộng thêm sự trợ giúp đến từ trận miện của Trương Chí Lương, các vị tiên quân dần quen thuộc với lối đánh mới của Xích Viêm, dù rằng cho vẫn rơi xuống thế hạ phong, bị những phân thân kia áp chế gắt gao.

“Chư vị, đã đến nước này, chúng ta không nên giấu diếm thực lực nữa!” Giọng nói của Hồng Hi Tiên Quân vang lên.

“Ra tay toàn lực đi! Còn cuối cùng ai đạt đến Hợp Đạo thì trông chờ vào may mắn của bản thân vậy!”

“Vừa hợp ý ta! Lão phu bêu xấu trước vậy!” Tiếng cười hào sảng của Hạo Hiên Tiên Quân vang vọng khắp đất trời.

“Trúng!”

Sau một tiếng hét vang, mười tám mũi tên bạc không hề báo trước mà xuất hiện, tất cả đều xuyên qua ngực của Xích Viêm.

“Lan Thương giang thủy lạc cửu thiên!” Nước sông trút xuống từ trên trời cao, vừa đến chốn phàm trần, nó phân ra thành mười tám nhánh như mười tám con rồng uốn lượn, lần lượt chiến đấu với phân thân của Xích Viêm.

“Ken két…”

Từng ngọn từng ngọn núi chỉ bằng ngón tay rơi xuống trên đỉnh đầu những Xích Viêm, không gian như bị nghiền nát và vang ra những âm thanh đáng sợ. Đỉnh đầu của những Xích Viêm kia đều bị đè nén đến mức lõm vào. Ngọn núi ngày càng ép xuống khiến cho cơ thể của bọn chúng bị nén đến vỡ tan.

Bên cạnh đó, khối chất lỏng đỏ thẫm do Thiên Dương hoá thành bỗng nhiên phồng to, tạo nên mười tám con dị thú có hình thù kỳ dị lao vào cấu xé Xích Viêm, hết sức hung hăng.

Thế cục lại thay đổi, trận chiến bỗng dưng lại trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết.

Sóng xung kích từ những va chạm trong chiến đấu quét qua toàn bộ biển Tùng Vân khiến sóng thần dâng lên cuồn cuộn, Vạn Tiên đảo gần đó cũng bị chấn động không ngớt, rung lắc không ngừng.

Hoá thành mười tám phân thân, có vẻ như Xích Viêm cũng phải chịu hao tổn không hề nhỏ, bằng mắt thường, có thể thấy màu sắc của ngọn lửa quanh người những phân thân kia càng ngày càng nhạt hơn lúc trước.

Có sự trợ giúp của Trương Chí Lương, trạm bổ sung linh khí siêu cấp, các vị tiên quân không phải hao tổn nhiều linh lực trong cơ thể, vì thế, cán cân của cuộc chiến có vẻ như càng lúc càng nghiêng về tu sĩ.

Ngày lên trăng xuống, chớp mắt mà trận chiến đã diễn ra ba ngày, Xích Viêm tiêu hao linh lực quá nhiều, đành phải hợp nhất mười tám phân thân lại.

Ngọn lửa trên người nó vẫn cuồn cuộn nhưng uy lực thì lại kém xa không bằng lúc trước.

“Chết!” Âm thanh đầy sát khí của Thiên Dương vang lên, y trở lại hình dáng con rối, đập mạnh lên người Xích Viêm.

Nhằm phối hợp với công kích của Thiên Dương, dòng nước Lan Thương, mũi tên màu bạc, ngọn núi treo ngược và tinh hà sao rơi đồng loạt phát động.

“Trương Chí Lương sao còn chưa ra tay?”

“Còn cả Diệp Phi Bằng nữa…”

Mắt thấy cuộc vây giết thiên địa chi phách đang đến hồi kết thúc mà hai vị này lại chậm chạp chưa ra tay, Lý Phàm không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Phân thân Lâm Phàm bay cao thêm chút nữa để quan sát xung quanh, muốn tìm ra nơi ẩn thân của Diệp Phi Bằng.

“Ừm?” Khi Lý Phàm đã quan sát cặn kẽ hoàn cảnh xung quanh, tim của hắn bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Trong lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cuộc chiến kinh thế trên trời, Lý Phàm lại phát hiện không biết từ lúc nào, mực nước biển của biển Tùng Vân đang nhanh chóng hạ thấp.

Dường như vô số nước biển tự dựng bị bốc hơi biến mất, trong tầm mắt Lý Phàm, đáy biển ở một số nơi vốn không sâu lắm đều đã bị lộ ra khỏi mặt biển.

“Quả nhiên là y vẫn chưa từ bỏ ý đồ.” Nhớ tới thần thông hoá Côn Bằng do Diệp Phi Bằng lĩnh ngộ, Lý Phàm chớp chớp mắt.

Trong lúc này, Xích Viêm trên không cũng đã bị ép vào thế bại lui trước công kích liên tục của năm vị tiên quân, ngọn lửa quanh người nó giờ đã như ngọn đèn cạn dầu trước gió, gắng gượng lắm mới không bị dập tắt.

Ngay lúc này, đợt công kích cuối cùng của các vị tiên quân ập đến.

“Ta giúp các vị một tay!” Giọng nói của Trương Chí Lương vừa vặn vang lên. Tuy nhiên, Lý Phàm lại tinh tế nhận ra ý lạnh từ trong đó.

Vài chục vạn trận miện đang phong tỏa chiến trường đồng loạt phát sáng rồi bỗng dưng tắt ngúm một lượt. Khi biến mất trên bầu trời, chúng âm thầm biến đổi vị trí, một trận pháp mới toanh được hình thành trong chớp mắt.

“Tụ Linh!”

Giọng nói lãnh đạm của Trương Chí Lương lại vang lên.

Giọng nói này đã phát ra rất nhiều lần trên chiến trường này, nên tất cả người ở đây, ngay cả các vị tiên quân, cũng đều cảm thấy bình thường. Thế nhưng, khác với lúc trước, trên bầu trời, có một con mắt khổng lồ nhắm nghiền bỗng xuất hiện. Ngay khi hai chữ “Tụ Linh” được phát ra, con mắt đó liền mở rộng ngay tức khắc.

Tụ Linh Trận siêu cấp được phát động, tuy nhiên, thứ mà nó rút lấy không phải là linh khí từ biển Tùng Vân xung quanh mà lại là linh khí từ chính chiến trường kia!

Bình Luận (0)
Comment