Lúc này, trong tai của mọi người, chỉ còn tiếng kêu rõ to của Côn Bằng truyền đến với sắc thái có vẻ vừa vui vẻ vừa đắc ý.
Ngay tại khoảnh khắc khi Côn Bằng sắp biến mất hoàn toàn khỏi chân trời thì dị biến lại nảy sinh.
Lý Phàm chăm chú nhìn ra, thân thể không tự chủ mà đứng thẳng dậy.
Chỉ thấy, trên bầu trời mênh mông, chợt có sắc tím giáng xuống.
Mây tía rợp trời bỗng dưng từ đâu kéo đến, chớp mắt đã che khuất cả thiên không.
Có một bóng người hoàn toàn được tạo nên từ tử khí nhàn nhạt ngồi ngay ngắn trên ráng mây chiếm nửa bầu trời kia.
Bóng người màu tím nhìn về phía Côn Bằng sắp biến mất mà gằn giọng:
“Tà ma ngoại đạo, lại còn dám lộ diện tìm chết?”
Âm thanh phát ra cực kỳ quái dị, vừa giống tiếng trẻ con non nớt, lại vừa như được kết hợp thành từ giọng lãnh đạm của một nam tử trung niên thế nhưng lại vô cùng uy nghiêm, như tiếng sấm vang vọng truyền khắp nhân gian vậy.
Những sinh linh nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy hốt hoảng bất an trong lòng.
Bóng người màu tím kia vừa nói vừa chỉ nhẹ về phía Diệp Phi Bằng một cái.
Ngay sau đó, có một tia thần lôi màu tím bỗng từ đâu xuất hiện rồi đánh thẳng lên thân hình to lớn của Côn Bằng!
Trong tiếng thét đầy thống khổ, Côn Bằng ở phương xa lập tức dừng lại rồi nhanh chóng mất đi sức lực, rơi thẳng xuống mặt biển bên dưới.
Trong lúc rơi xuống, thân thể của Côn Bằng còn bị một ngọn lửa tím thiêu đốt nhưng nó như đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, ngay cả giãy giụa cũng không thể làm được, đành mặc cho ngọn lửa tím đốt cháy, nuốt lấy thân thể của mình.
Tiếng rên rỉ của nó vang vọng khắp biển Tùng Vân, ai nghe thấy đều kinh hồn táng đảm.
Côn Bằng từ trên chín tầng trời cao rơi thẳng xuống với tốc độ sao băng, vạch ra một đường thẳng màu tím chia đôi thế gian. Càng hạ thấp, thân thể của nó cũng càng thu nhỏ theo, đến khi sắp rơi xuống mặt biển thì nó đã bị lửa tím thiêu rụi hoàn toàn, ngay cả tro cũng chẳng thừa lại.
Diệp Phi Bằng, chết!
Mắt thấy yêu thú đã bị diệt sát, bóng người màu tím trên vòm trời cao chỉ hờ hững quét mắt nhìn.
Ngay sau đó, mây tím đầy trời nhanh chóng tan đi như lúc nó đến vậy.
Bóng dáng màu tím kia cũng từ từ mờ nhạt rồi biến mất.
“Vũ Si Nhi? Không, không phải…” Trên trời cao, âm thanh do dự xen lẫn kinh ngạc của Hắc Nha tiên tôn truyền tới.
Nói xong, con quạ độc nhãn giang cánh bay đi, biến thành một vệt sáng đen đuổi về hướng biến mất của đám mây tím kia.
Về phần mình, tu sĩ của biển Tùng Vân vẫn chưa hoàn hồn trước bao biến cố vừa xảy ra, vẫn đứng yên như hóa đá.
Sau chốc lát, cả đám lại trở nên ồn ào huyên náo.
“Thứ vừa rồi là cái gì?”
“Rốt cuộc là do vị đại năng nào biến hóa? Dị thú khủng khiếp như vậy mà lại bị một phát sấm đánh chết rồi?”
“Tiên tôn Hợp Đạo?”
“Ta cảm thấy tu sĩ Hợp Đạo bình thường chưa chắc đã làm được điều đó.”
“Trên cả Hợp Đạo? Không thể nào!”
…
Cũng như người khác, lúc này, Lý Phàm cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng không phải kinh ngạc vì bóng người màu tím kia có thực lực khủng khiếp thế nào, mà là kinh ngạc vì thân phận của y: “Chương… sư huynh?”
Lý Phàm ngơ ngẩn ngước nhìn nơi luồng mây tím biến mất mà khó lòng tin tưởng được. Âm thanh lãnh đạm vừa rồi Lý Phàm đã nghe qua rất nhiều lần đến nỗi vô cùng thân thuộc.
Cộng thêm bốn chữ “tà ma ngoại đạo” quen thuộc nơi cửa miệng, cùng với đó là Tử Tiêu Thần Lôi đã tru sát Diệp Phi Bằng, Lý Phàm có thể khẳng định, bóng người màu tím vừa xuất hiện trên trời cao ban nãy chính là Chương sư huynh trong Vẫn Tiên cảnh kia.
Chương Thiên Mạch, đệ tử nội môn Tử Tiêu tông, bị nghi là đại năng chuyển thế. Y có thực lực phi phàm, nắm giữ Tử Tiêu Niết Bàn Pháp thần bí, Trúc Cơ giết Kim Đan dễ dàng như giết chó mổ gà, tâm cao khí ngạo, từng lập ra ba chí nguyện to lớn:
Hoành nguyện thứ nhất là “giết sạch yêu ma trong thiên hạ, trả lại nhân gian bao la an bình”.
“Hiện giờ xem ra, không những y có thể sống sót từ thời thượng cổ đến nay mà có thể đã hoàn thành được tâm nguyện này.”
Lý Phàm nhớ lại câu nói “Tà ma ngoại đạo, còn dám ra đây tìm chết”, kết hợp với ký ức được truyền thừa của Diệp Phi Bằng có cảnh tượng yêu thú trong thiên hạ hoang mang trốn chạy và tu tiên giới hiện giờ đã không còn bóng dáng của yêu thú.
Dựa vào những điều đó, hắn có thể khẳng định, yêu thú lẫn tà ma ở tu tiên giới này có lẽ đã bị Chương sư huynh đuổi giết mà sợ đến vỡ mật. Cho dù chưa tuyệt tích hoàn toàn thì cũng chỉ có thể trốn tránh ở một xó xỉnh nào đó, không dám bước chân vào tu tiên giới nữa.
Tuy rằng Diệp Phi Bằng có khí vận bất phàm, thức tỉnh được huyết mạch Côn Bằng, dựa vào đó nuốt được Xích Viêm, đoạt được cơ hội có thể Hợp Đạo một bước lên trời. Thế nhưng… phúc họa đi liền nhau. Cũng chính huyết mạch yêu thú Côn Bằng đã thu hút Chương Thiên Mạch chú ý, đến lấy mạng của y.
Vì muốn nuốt gọn Xích Viêm lẫn Trương Chí Lương, mập mạp Diệp Phi Bằng nhất định đã vận chuyển huyết mạch Côn Bằng đến mức cao nhất. Lại được Thương Hải châu trợ giúp nên y trở nên khá giống với yêu thú thượng cổ.
Chính điều này đã khiến y vô tình bị Chương Thiên Mạch diệt sát.
Tiếng kêu đắc ý của Côn Bằng như vẫn còn vang vọng bên tai.