Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 452. Tử Quang Soi Rọi Thế Gian

Chương 452. Tử quang soi rọi thế gian Chương 452. Tử quang soi rọi thế gian

Trong lòng, Lý Phàm bất giác hiện lên một nghi vấn, hiện tại Chương sư huynh có tu vi gì, Hợp Đạo hay Trường Sinh thiên tôn? Khi Côn Bằng hiện thế, Chương Thiên Mạch vẫn chưa xuất hiện ngay, đến khi dị thú hoàn thành Côn Phệ nuốt Xích Viêm, trốn chạy xa rồi thì Chương Thiên Mạch mới xuất hiện.

Nếu như Diệp Phi Bằng nuốt xong Xích Viêm liền trốn chạy mà không đắc ý kêu to thì liệu y có thể đã tránh được Chương sư huynh, giữ được mạng nhỏ hay không?

Khuôn mặt mập mạp của Diệp Phi Bằng hiện ra trong tâm tưởng, Lý Phàm bất giác lắc lắc đầu.

“Khi biết được trên thế gian còn có một tên sát thần đang truy sát yêu thú mà vị Côn Bằng trước kia được tổ tiên Diệp gia cứu giúp vẫn quyết định truyền lại tinh huyết của mình cho phàm nhân… Hừ, xem ra nó chẳng phải do lòng tốt mà làm vậy.”

“Không phải đồng loại, ắt có dị tâm. Chương sư huynh, làm tốt lắm!” Lý Phàm cảm khái, lại nhíu mày suy nghĩ.

Hắn nhớ lại, giọng nói của Chương Thiên Mạch là sự kết hợp giữa hai âm thanh khác nhau mà thành. Một là giọng nói vốn có, còn lại là tiếng trẻ con non nớt.

“Vũ Si Nhi, đại năng chuyển thế, lôi đình màu tím …” Lý Phàm híp mắt, từng chuyện từng sự việc đã qua dần tái hiện lại trong đầu của hắn.

Vào lần đầu diệt sát Tư Không Nghi, truyền nhân của Thâu Thiên Hoán Nhật tông, thông qua hai phần tàn hồn trong Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh của gã, hắn đã biết được sư phụ bất đắc dĩ của Tư Không Nghi là Tư Không Bác làm thế nào để trốn đến biển Tùng Vân.

Lúc Tư Không Bác chuẩn bị luyện phân thân thì lại tình cờ phát hiện ra một một tiểu hài tử có thiên phú tuyệt luân ở một thôn trang nọ. Lão muốn cướp đoạt tinh huyết của tiểu hài tử này nhưng lại phiền muộn phát hiện ra có một tu sĩ Nguyên Anh cũng đang mưu đồ đứa bé kia.

Thân hóa kì vật, tùy lúc đều có thể đoạt xá.

Tư Không Bác đại chiến một trận với tu sĩ kia, kết cuộc lưỡng bại câu thương.

Tiểu hài tử kia lại bất ngờ xuất hiện, không nói lời nào đã luyện hoá luôn tu sĩ Nguyên Anh kia. Tư Không Bác thấy vậy thì quay lưng bỏ chạy, thế nhưng đứa trẻ kia lại vô cùng am hiểu thủ đoạn của Thâu Thiên Hoán Nhật tông, lão làm mọi cách mà vẫn không thể chạy thoát.

Vì tìm đường sống, Tư Không Bác đành gọi ra toàn bộ tàn hồn trong Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh. Tuy rằng lão trốn chạy thành công nhưng những tàn hồn của lịch đại tổ sư đều bị đường sấm sét màu tím đánh cho tiêu tán.

“Lần đó, đứa trẻ mà Tư Không Bác gặp được chính là Chương sư huynh? Và cũng là Vũ Si Nhi?”

Vũ Si Nhi này, khi còn ở châu Thiên Vũ, Lý Phàm đã từng xem qua những tư liệu có liên quan đến y.

Là hài tử chỉ mới bảy tám tuổi si mê vẽ đạo, thích tìm người so tài.

Hết lần này tới lần khác, y lại có chiến đấu lực kinh người, nghe nói vô địch trong cảnh giới Nguyên Anh, còn có thể đánh ngang tay với tu sĩ Hóa Thần.

Lúc đó, Lý Phàm không hề cảm thấy đứa trẻ này có liên quan tới tiểu hài tử mà Tư Không Bác đã gặp trong ký ức. Không ngờ tiểu hài tử kia lại là chuyển thế thân của Chương Thiên Mạch.

“Không đúng, uy lực luồng thần lôi vừa đánh chết Côn Bằng không thể nào chỉ do một tu sĩ Nguyên Anh phát ra được.”

“Chương sư huynh đang luyện loại thần thông gì?”

Ngay khi Lý Phàm đang dốc lòng suy tư thì tiếng kinh hô của các tu sĩ gần đó đã đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn:

“Mau nhìn, Trương Chí Lương còn sống!”

“Xích Viêm! Xích Viêm cũng ở đây!”

Lý Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung, nơi Côn Bằng bị thiêu rụi hầu như không còn gì, bóng người có phần thảm hại của Trương Chí Lương lại hiện ra, cách đó không xa là Xích Viêm đang đứng đối diện với lão, ánh lửa bập bùng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người. Thấy bọn họ đều trọng thương, ai nấy đều không khỏi nảy sinh lòng tham.

Nói đi nói lại, được mấy tu sĩ có thể kháng cự lại cám dỗ đến từ cơ hội Hợp Đạo cơ chứ?

Khi bầu không khí kỳ lạ đang chầm chậm lan tràn trong đoàn tu sĩ, hai nhân vật trên kia lại tiếp tục cuộc chiến.

Mọi người phát hiện, không còn bị Kim Nhật tiên tôn và Tử Vân Tiên Quân phong tỏa thiên địa, Xích Viêm vốn như ngọn lửa tàn trong gió nay lại nhanh chóng khôi phục lại từ màu sắc nhạt nhòa yếu ớt mà bùng cháy mãnh liệt.

Trương Chí Lương cũng nhanh chóng phát hiện điểm này, con mắt khổng lồ lại xuất hiện trên đỉnh đầu của lão, lạnh lùng nhìn về phía Xích Viêm.

Ngọn lửa đang nhảy múa quanh người Xích Viêm bỗng đứng im trong chốc lát rồi lại khôi phục như cũ, nhưng chúng tu sĩ vẫn nhìn ra, tốc độ khôi phục của nó đã bị ảnh hưởng.

Không thể ngồi im chờ chết, ngọn lửa xung quanh Xích Viêm bất ngờ rút nhỏ, chớp mắt, cả người nó lại biến thành một điểm sáng đỏ quét qua bầu trời, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Trương Chí Lương.

Ngay khi nó sắp xuyên qua thân hình Trương Chí Lương thì những khối vuông màu bạc đã hoàn thành lập trận, những điểm sáng bạc liên tục lấp lánh.

Đường sáng đỏ kia dù cho vẫn cố gắng tiến về trước nhằm tiêu diệt Trương Chí Lương nhưng cũng chỉ cách nhau trong gang tấc mà như xa tận chân trời, mặc cho có không ngừng truy đuổi thì nó cũng không thể chạm đến Trương Chí Lương.

Đó đúng là trận pháp từng vây hãm các vị tiên quân, Lưỡng Nghi Vi Trần Trận bổn cũ soạn lại vẫn có hiệu quả vượt trội.

Chỉ sau một lúc, Xích Viêm kết thúc hành động vô dụng của mình, trở lại hình người.

Bình Luận (0)
Comment