Nó ngẩng mặt nhìn lên trời như đang hét vang, ngay sau đó, vài trăm vệt sáng đỏ xuất phát ra từ người nó, liên tục lướt ra khắp không gian xung quanh.
“Đùng!”
“Đùng!”
Hàng trăm trận miện màu bạc phát nổ khi bị ánh lửa bao trùm. Nhưng…
Sẽ có trận miện khác xuất hiện từ trong bóng tối lập tức thay thế vị trí của những cái vừa bị hủy.
Xích Viêm không ngừng phát động công kích nhưng chẳng có tác dụng gì khi tốc độ phá hủy không thể vượt được qua tốc độ thay thế trận miện.
Mà Trương Chí Lương cũng không phải dạng người chịu đòn mà không trả đũa.
Ngay khi Xích Viêm vẫn còn đang tìm cách thoát khốn thì phía bên kia, một Tụ Linh Trận mới đã được hình thành và phát động. Bên trong không gian bị phong tỏa, nồng độ linh khí lại tụt xuống nhanh chóng.
Tiếp đó, vô số trận miện lóe sáng theo thứ tự. Từng cái từng cái trận pháp mới lại được bố trí trong phạm vi phong tỏa của Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.
Những đường ánh sáng hủy diệt từ trận miện bay vụt ra, không ngừng công kích về phía Xích Viêm.
Dù trong trăm đường tấn công chỉ có một đường kích trúng, cho dù đánh trúng cũng chỉ có thể làm đối phương bị thương nhẹ.
Nhưng vì chịu đựng một số lượng công kích quá khủng khiếp mà lại liên tục, Xích Viêm vốn đã thương tích đầy người vẫn chưa thể phục hồi sao chẳng thể nào tránh khỏi cảnh ngày càng hư nhược yếu ớt.
Đáng thương cho Xích Viêm, một thân thủ đoạn chưa kịp thi triển thì phải đành chờ chết khi liên tục bị tiêu hao lực lượng trước công kích không ngừng nghỉ kia.
Mắt thấy thân hình Xích Viêm ngày càng nhạt nhòa, một số tu sĩ biển Tùng Vân không thể yên lòng đứng nhìn nữa.
“Chư vị đạo hữu, Xích Viêm sắp bị diệt, Trương Chí Lương cũng rơi vào thế nỏ mạnh hết đà, đây là cơ hội trời ban cho chúng ta.”
“Đúng vậy, cho dù là tu sĩ Hóa Thần, nhưng lão đã trải qua chiến đấu liên tục, chắc chắn thực lực đã yếu hơn rất nhiều. Tất cả chúng ta cùng công kích có lẽ sẽ đoạt được chiến thắng!”
“Vì muốn hợp đạo mà Trương Chí Lương lại dám công khai mưu hại đảo chủ Vạn Tiên đảo, khiêu khích tôn nghiêm của Vạn Tiên Minh, tội không thể tha!”
“Các vị đạo hữu, cùng nhau tiến lên!”
…
Những lời kêu gọi không biết từ đâu phát ra vang vọng trên bầu trời Vạn Tiên đảo.
Lời nói có vẻ như rất có lý.
Chúng tu sĩ bèn ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi lại đồng loạt nhìn lên Trương Chí Lương đang chiến đấu với bộ y phục rách rưới thảm hại trên người.
Yên tĩnh chỉ tồn tại được phút chốc, sau đó thì có người hưởng ứng.
Một thiết trảo đen sì bay vọt lên từ dưới đảo, chớp mắt đã đến trước Trương Chí Lương rồi chộp lấy lão đầy mạnh mẽ.
Cứ như là hiệu lệnh tập hợp vậy, thiết trảo đã mở ra cuộc tấn công tập thể đối phó Trương Chi Lương. Ngay lập tức, có trăm ngàn luồng ánh sáng công kích vọt lên từ Vạn Tiên đảo, đồng loạt tấn công lão ta.
Trương Chí Lương chẳng hề thay đổi nét mặt, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Tiếp theo đó, bóng người của lão lập tức biến mất, mấy vạn trận miện chớp lên, chặn lại tất cả những đòn công kích kia.
“Các vị đạo hữu, trước tiên hãy tấn công con mắt khổng lồ trên không kia!” Sau tiếng gợi ý kia, lại có vô số công kích bay về phía con mắt đó.
Xích Viêm vốn bị giam cầm như phát hiện được cơ hội hiếm có, bèn phát động công kích. Lửa trên người nó không ngừng phun trào khiến những trận miện xung quanh liên tục phát nổ.
Đối mặt với sự giáp công từ hai phía, Trương Trí Lương cũng cảm thấy có phần mất sức, thầm biết rõ không thể để cuộc chiến kéo dài thêm nữa.
Lão bất ngờ xuất hiện sau lưng Xích Viêm, trước mặt lão, một khối vuông màu bạc cũng đồng thời xuất hiện theo, liền sau đó, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn trận miện hiện ra… khác với lúc trước, chúng không tổ hợp lại với nhau mà bắt đầu dung hợp.
Vô số những khối vuông bắt đầu trở thành hư vô, điệp gia tại vị trí của trận miện xuất hiện đầu tiên kia. Chỉ trong tích tắc, chúng đã hoàn toàn dung hợp, vô số trận miện như sao trời kia, trong chốc lát, chỉ còn sót lại một khối.
“Vô Hạn Pháp…” phân thân Lý Phàm ngắm nhìn trận miện lung linh rực rỡ phát ra ánh vàng kim giữa trời cao, bất giác cảm khái thầm trong lòng.
Một trận miện được kết hợp từ hơn trăm trận pháp.
Với trình độ trận pháp hiện tại, Lý Phàm chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra một nửa trận miện.
Cũng chính vì thế, hắn càng hiểu rõ, Trương Chí Lương có thể dễ dàng kết hợp hàng trăm trận pháp từ hàng vạn trận miện như thế, sau đó lại tiến hành điệp gia, trăm vạn quy nhất, đến tột cùng là việc khủng khiếp đến nhường nào.
“Ở đời này, trình độ trận pháp của Trương Chí Lương e là đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, vượt xa so với kiếp trước.”
Một tia cảm thán loé lên trong đầu của Lý Phàm.
Trên trời, trận miện vàng kim vừa được hình thành kia phát ra một luồng bạch quang kinh thiên động địa.
“Diệt!” Theo sau tiếng hét đầy giận dữ của Trương Chí Lương, chùm sáng trắng kia đã bao trùm tất cả những gì nó chiếu qua. Mặc dù vẫn còn cách rất xa, chúng tu sĩ đã cảm nhận được lực lượng hủy diệt của nó, đều vội vàng ngừng lại thế công.
“Tiêu hao toàn bộ trăm vạn trận miện để phát động công kích cuối cùng. Đây là định được ăn cả ngã về không? Nhưng dựa vào uy thế của bạch quang mà đoán, Trương Chí Lương có lẽ sẽ thành công?”