Lý Phàm chăm chú quan sát không trung. Vô số tu sĩ biển Tùng Vân cũng ngừng hô hấp, tập trung quan sát ánh sáng trắng đang dần mờ nhạt kia.
Hình bóng của Xích Viêm không thấy đâu nữa, chỉ còn Trương Chí Lương đang chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng yên trên không.
Ngọn lửa liên tục nhảy nhót đã thay thế bộ y phục rách nát lúc nãy.
Uy áp thuộc về tiên tôn Hợp Đạo truyền xuống đã chứng minh rằng Trương Chí Lương hợp đạo thành công!
Toàn bộ biển Tùng Vân trở nên im ắng, ánh mắt của toàn bộ sinh linh đều tập trung vào người lão. Trương Chí Lương nở nụ cười, miệng khẽ mở, vừa định nói gì đó.
Ngay lúc này,… đầu của lão bất ngờ nổ tung.
Thân thể không đầu vẫn gắng gượng cử động như muốn tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thế nhưng, những điểm nhỏ màu đen lan tràn từ vết thương trên cổ đã nuốt chửng tất cả.
Trên trời cao, từng tầng mây đỏ vô cùng vô tận bỗng dưng xuất hiện, chỉ trong chốc lát, nó đã bao phủ khắp biển Tùng Vân.
“Xích Viêm tiên tôn Trương Chí Lương, tu đạo 683 năm. Mượn kỳ vật “Bất Miên Đồng” thành tựu đạo cơ, dùng “Vô Hạn Trận Pháp” thành tựu Kim Đan.”
“Đoạt “Độc Nhãn Động Thiên”, kết thành Nguyên Anh.”
“Tế “Xích Viêm chi phách” lấy thân hợp đạo.”
“May được trời tru, đạo trả về trời!”
...
Lấy dị tượng tiên tôn Hợp Đạo vẫn lạc làm nền, một bóng dáng đen như mực yên lặng xuất hiện.
Thi thể của Trương Chí Lương hoá thành một giọt mực đậm, ngọ nguậy quay về trong tay nó.
Sau đó, ánh mắt của nó nhìn xuống biển Tùng Vân phía dưới.
Vốn đã đờ đẫn khi chứng kiến cảnh vừa rồi, giờ phút này, tu sĩ bên dưới biển Tùng Vân lại càng cảm nhận được cảm xúc sợ hãi không chịu khống chế mà dần dâng trào trong nội tâm khiến cho bọn họ run rẩy cả người lẫn linh hồn.
“Thiên địa chi phách, Mặc Sát!”
Chẳng biết tại sao lại có thêm một tôn thiên địa chi phách nữa đột nhiên buông xuống.
Nó tiện tay ra một chiêu mà đã dễ dàng xóa bỏ Trương Chí Lương vừa mới thành công hợp đạo.
Dường như nó còn chưa thỏa mãn mà tiếp tục đưa mắt nhìn xuống chúng sinh ở dưới biển Tùng Vân. Ngay sau đó, Mặc Sát nhẹ nhàng chỉ về không gian cách đó không xa một cái.
“Thiên Dương cả...”
Thiên Dương, người mới vừa may mắn sống sót dưới Tử Tiêu Thần Lôi của Chương Thiên Mạch, chỉ kịp phát ra một câu sau cùng rồi cũng bị màu đen thôn phệ mất.
Dị tượng tu sĩ vẫn lạc lại xuất hiện trên bầu trời một lần nữa.
Vô số giọt mực màu đen tách ra từ trên thân Mặc Sát. Những giọt mực đen này nhảy lên vờn quanh nó rồi phóng thẳng lên trời, che kín cả trời xanh, lúc này, hắc ám tăm tối mới thật sự buông xuống.
Những giọt mực đen không ngừng xuất hiện, giống như một tấm màn sân khấu khổng lồ bao trọn cả biển Tùng Vân vào trong. Sau đó, chúng dần đè xuống thấp như muốn nuốt hết tất cả.
Tình cảnh này khiến mọi người kinh hồn táng đảm mức, tu sĩ trên Vạn Tiên đảo cũng rơi vào sợ hãi tột độ, không còn giữ nổi hình tượng tu sĩ.
Cũng giống với lần Mặc Sát diệt thế trong kiếp trước, có người đánh mất hoàn toàn can đảm chống cự mà ngồi bệt xuống mặt đất, tuyệt vọng chờ chết.
Có người lệ khí dâng trào, không ngừng lao vào công kích những giọt mực kia như thiêu thân lao vào lửa, cốt cũng chỉ để tìm thấy một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Lại có người vừa khóc vừa cười, hiển nhiên, họ đã bị khung cảnh trước mắt dọa tới phát điên, thần trí không rõ.
“Điều gì nên đến vẫn sẽ đến.”
Trong một đám tu sĩ, Lý Phàm khác biệt với tất cả mọi người.
Hắn như đói khát, tham lam mà quan sát cảnh tượng giọt mực đen ăn mòn hết tất cả này, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Cho dù có là pháp thuật thần thông gì, ở trước màu đen này, tất cả đều mất đi công dụng chỉ có một kết cục bị cắn nuốt và đồng hoá hoàn toàn.
Sinh mệnh, linh khí, vật chất....
Tất cả đều biến thành chất dinh dưỡng cho chúng nó.
“Quả nhiên là đáng sợ...”
Dù đây là lần thứ hai Lý Phàm nhìn thấy Mặc Sát ra tay nhưng hắn vẫn bị thủ đoạn của nó làm cho rung động.
“Nếu có thể lấy Mặc Sát chi pháp thành tựu Kim Đan, vậy lực sát thương của mình sẽ không kém bất cứ kẻ nào.” Lý Phàm nghĩ thầm trong bụng.
Hắn tập trung tinh thần nhìn màu đen trên trời không ngừng hạ thấp, vẻ mặt như si như mê.
Ngay tại lúc Lý Phàm trầm mê ngộ đạo, có một bóng người khác cũng cực kỳ hưng phấn phi hành quanh Vạn Tiên đảo, dùng thất thải lưu ảnh thạch ghi chép lại tình cảnh diệt thế này.
“Hay, hay, vốn cho rằng Xích Viêm mà chúng tiên tru diệt là tai hoạ chính, không ngờ rằng đằng sau còn có trò hay.”
“Mặc Sát đến thế gian, diệt sạch hết thảy!”
“Hình ảnh độc nhất vô nhị chưa bao giờ được xuất bản này sẽ có thể giúp mình kiếm được một khoản lời lớn.”
...
Tiêu Tu Viễn lẩm bẩm một mình, mặt mày hớn hở, trông cực kỳ mừng rỡ.
Trong lúc đó, y phi hành liên tục không dừng lại hay chậm trễ một khắc nào.
Y vô tình nhìn qua phía Lý Phàm rồi thất thanh la lớn: “Lâm Phàm đạo hữu, sao ngươi còn ở đây?”
Lý Phàm tỉnh lại từ trong ngộ đạo, nhìn Tiêu Tu Viễn mà mỉm cười, chắp tay chào hỏi, sau đó, hắn lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn những giọt mực đen trên trời.
Tiêu Tu Viễn nhìn theo ánh mắt của Lý Phàm, chỉ có thể thấy được mực đen vô cùng vô tận đang giết chết mọi thứ.
Y quay lại nhìn Lý Phàm, cẩn thận quan sát rồi mới bừng tỉnh hiểu ra, có vẻ sợ hãi nói: “Ngươi là con rối?”
“Không đúng, không phải con rối, là phân thân?”