Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 455 - Chương 455. Mặc Sát Gặp Địch Thủ

Chương 455. Mặc Sát gặp địch thủ Chương 455. Mặc Sát gặp địch thủ

Tiêu Tu Viễn híp mắt, nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra từ lúc tiếp xúc với vị Lâm Phàm này tới nay, y không khỏi bộc lộ sắc thái không thể ngờ được ra mặt.

“Thú vị, không ngờ rằng Tiêu Tu Viễn ta đây cũng có ngày nhìn nhầm.”

“Xem ra thân phận thật của vị đạo hữu này không hề đơn giản...”

Đúng lúc này, một âm thanh lạ cắt đứt suy nghĩ của y.

Tiêu Tu Viễn nhìn về phía âm thanh truyền tới, ánh mắt của y toát ra vẻ kinh ngạc.

“Đó là gì?”

Lý Phàm cũng bị thanh âm này thu hút, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời, nơi bị vô số giọt mực màu đen bao phủ, có một tiếng nổ vang cực lớn truyền ra không ngừng.

“Phương hướng đó là...”

Lý Phàm hơi nheo mắt, rồi lại trầm tư chốc lát rồi tỏ vẻ không thể tin được:

“Vân Thủy Thiên Cung?”

Chuyện khác thường này vẫn tiếp tục, hơn nữa, tiếng nổ kia cũng càng lúc càng lớn hơn, dường như bên trên bức màn sân khấu đen kịt này, có một thứ gì đó đang nhanh chóng đến gần.

Chợt, một sợi chỉ nhỏ tách mở hải dương mực đen ra, nương theo tiếng rít đột nhiên xuất hiện, chỉ trong chốc lát đã tới trên không Vạn Tiên đảo.

Những giọt mực đen xung quanh nó trở nên rung động không yên, chỉ muốn nhanh chóng thôn phệ hoàn toàn dị vật càn rỡ này.

Thế nhưng, xung quanh sợi chỉ nhỏ kia lại có khí đen vặn vẹo toả ra, ta thành một phòng tuyến vô cùng chắc chắn khiến cho những giọt mực đen vốn có thể thôn phệ vạn vật kia không thể tiến thêm một tấc.

“Vậy mà có thể ngăn cản được sự ăn mòn của Mạc Sát, đây là?” Lý Phàm chấn động, nhìn về phía sợi chỉ nhỏ đột nhiên xuất hiện.

“Thiên Sát Kiếm?”

Trong lúc Lý Phàm khiếp sợ, thanh tàn kiếm với sát khí ngút trời, toàn thân đen kịt, cũng để lộ ra bộ dáng thật sự của nó.

Mũi kiếm chỉ thẳng trước, sát khí như hóa thành thực chất tỏa ra khiến hạt đen xung quanh phải lui tránh.

Ở phương hương Thiên Sát Kiếm chỉ tới, các hạt đen nhúc nhích, bóng dáng của Mặc Sát lại hiện ra.

Nó nhìn chằm chằm vào Thiên Sát Kiếm với vẻ mặt dường như đã trở nên nghiêm túc.

“Đây là bảo bối gì? Vậy mà có thể sánh vai với Mặc Sát?” Tiêu Tu Viễn hoảng sợ la lên.

Trong lòng, Lý Phàm chỉ còn cảm thấy sự rung động lẫn kích động không rõ.

“Mạc Sát và Thiên Sát, cuối cùng ai mới là kẻ mạnh hơn?”

Hắn cẩn thận quan sát, cả hai nhìn như tương tự nhau nhưng dường như lại khác nhau về bản chất.

Mạc Sát chỉ thuần túy là màu đen như mực, thôn phệ hết thảy.

Còn Thiên Sát thì là màu đen bóp méo, hủy diệt và điên cuồng ở mức cao nhất.

Hai bên giằng co, chiến đấu vô cùng căng thẳng.

Mạc Sát lại đột nhiên nhìn thoáng xuống Vạn Tiên đảo.

Vô số giọt mực đen đồng loạt rung động, lại một bóng dáng giống y hệt Mặc Sát hiện lên trong thoáng chốc rồi hóa thành một đường vạch nhỏ dễ dàng đánh nát Thất Thải Lạc Tiên Trận phòng vệ. Sau đó, nó dẫn theo mặt biển màu đen ăn mòn tràn lên đảo.

“Đây là..”

Lý Phàm hơi ngạc nhiên.

Hắn không ngờ rằng trong tình thế cực kỳ nguy cấp này mà Mặc Sát vẫn không quên tiến hành chức trách của bản thân.

Màn trời dần buông xuống, Thiên Sát và Mạc Sát dần dần biến mất trong hải dương màu đen, chỉ để lại từng gợn sóng đen kịt dập dờn không ngừng là minh chứng cho cuộc chiến đáng sợ đang diễn ra ở phía trên.

Lý Phàm thầm cảm thấy vô cùng tiếc nuối

“Vậy mà không thể chứng kiến được trận đại chiến kinh thế của hai vị này, quả là đáng tiếc.”

Vô số giọt mực đen bắt đầu khởi động, chúng từ trên trời hạ xuống như thủy triều, ăn mòn hết thảy mọi thứ trên đường đi.

Bên trong biển Tùng Vân, phía trên Vạn Tiên đảo, ngoại trừ Thiên Sát Kiếm thần bí thì không có bất cứ một lực lượng nào có thể chống lại Mặc Sát.

Sóng nước màu đen dần dần bao phủ, suy nghĩ của Lý Phàm nhanh chóng quay ngược lại:

“Tại sao trong đời này, Mạc Sát buông xuống lại kinh động đến Thiên Sát Kiếm trong Vân Thủy Thiên Cung?”

“Lúc mình mới vào tu tiên giới, chỉ có Xích Viêm đốt biến, chắc hẳn không ảnh hưởng đến Vân Thủy Thiên Cung.”

“Mà đời thứ mười hai, mình đưa pho tượng Thiên Y rồi đưa cả Phu Tử vào trong Vân Thủy Thiên Cung. Hai người đại chiến, Vân Thủy Thiên Cung lại bị phong ấn lần nữa. Vì vậy, Mặc Sát diệt thế không gặp phải Thiên Sát Kiếm.”

“Đời này, bởi vì kiêng kỵ thủ đoạn đọc tâm kinh thế hãi tục của Thiên Y mà mình đã chọn lựa không hoàn thành nhiệm vụ Vân Thủy Đồ Lục. Còn Tư Không Nghi, người duy nhất biết được bí mật của Vân Thủy Đồ Lục thì lại bị mình giết từ sớm. Vì vậy, Vân Thủy Thiên Cung vẫn cứ lơ lửng trên không trung biển Tùng Vân, cho đến tận khi Mặc Sát buông xuống.”

Trong chốc lát, Lý Phàm nhanh chóng hiểu được nguyên nhân Thiên Sát Kiếm và Mặc Sát đại chiến trong đời này.

Cảnh tượng trong tầm mắt của hắn biến đối, ánh mắt như xuyên qua hải dương màu đen vô tận mà chiếu thẳng đến vòm trời tới chỗ hai bên đang đại chiến.

“Mạc Sát, Thiên Sát...”

“Cơ hội quan sát trận đại chiến của hai thứ này chắc chắn còn giá trị hơn vô số cơ duyên khác.”

Ngay lúy Lý Phàm còn đang suy tư thì những giọt mực đen đã tới trước mặt hắn.

Lý Phàm không có chút e ngại nào, hắn giơ tay phải lên chạm vào giọt mực đen ở trước mặt, cứ vậy mà quan sát toàn bộ quá trình cánh tay dần tan biến trong vô số giọt mực đen. Nhờ vậy mà hắn có được chút xíu cảm ngộ.

Bình Luận (0)
Comment