Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460. Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm (2)

Chương 460. Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm (2) Chương 460. Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm (2)

“Ngũ hành không cân bằng, sớm muộn phải bổ sung đầy đủ. Bằng không, cho dù Kim Đan không có chuyện thì lúc cướp đoạt Ngũ Hành đại động thiên hoàn mỹ không tỳ vết tự thành một thể kia, ắt hẳn sẽ có chuyện xấu xảy ra.”

Tân pháp của thiên tôn, tu hành thì nhanh, nhưng khi đột phát tới Nguyên Anh kỳ sẽ không khỏi phải đối mặt với sự phản kích của thiên địa.

Lúc trước, hắn so sánh quá trình dòm chi pháp giống với lót giấy chép tranh, như vậy, quá trình đoạt tinh hoa của thiên địa thì tương đương với việc cướp lấy tranh quý trong viện bảo tàng, tất nhiên phải đối mắt với hệ thống bảo vệ.

Chi tiết cụ thể thì hiện giờ Lý Phàm còn chưa nắm rõ, nhưng mà trước đó, hắn từng đọc qua đôi câu có liên quan.

“Kế tiếp, vừa tu hành vừa thu thập tin tức liên quan.”

“Cho dù là tư liệu về Ngũ Hành đại động thiên hay là lực lượng ngũ hành có thể sánh với Hãn Hải, Xích Viêm thì cũng không phải là thứ dễ dàng đạt được.”

“Cần phải dốc hết sức mưu đồ từ sớm mới được.”

Lý Phàm tiến vào trạng thái tu luyện một lần nữa, hắn cảm thấy sau khi bước vào Kim Đan Kỳ, tiến độ tu luyện của bản thân tăng trưởng vô cùng chậm.

Hắn không khỏi nghĩ tới đám người Tiêu Hằng, Hà Chính Hạo, Tô Tiểu Muội.

“Giờ phút này, Tiêu Hằng có lẽ đang ở châu Thạch Lâm, Tô Tiểu Muội còn chưa đi ra di tích Triều Nguyên tông.”

“Hà Chính Hạo hình như đã kết thúc huấn luyện kín, chẳng qua vì công việc bận rộn nên không có thời gian tu luyện.”

“Mà bọn họ đều đã đột phá hết tới Kim Đan kỳ, muốn tiến bộ lần nữa cũng không phải chuyện một sớm một chiều.”

“Xem ra, đây là thời điểm để bồi dưỡng một nhóm mầm mới rồi.”

Lý Phàm điệu thấp, điều chỉnh khí tức tự thân về lại Trúc Cơ kỳ, trong biệt viện Hoàn Vũ, việc đột phá của Lý Phàm cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngoại trừ Kỷ Hoành Đạo, trong lúc giảng bài, kinh ngạc liếc nhìn Lý Phàm một cái thì hầu như không ai biết rằng Lý Phàm đã bước vào cảnh giới Kim Đan rồi.

Tuy nhiên, cho dù những học viên này có biết đến thì họ cũng sẽ không nghĩ nhiều. Dù sao thì đối với đám người này, Kim Đan kỳ thật sự quá bình thường.

So với tu vi, thứ mà họ đánh giá cao hơn là thành tựu về trận pháp. Quá trình huấn luyện Thiên Huyền Toả Linh Trận khép kín sắp kết thúc.

Sau khi được tận mắt nhìn thấy mặt Thiên Huyền Kính mới được sinh ra, không ít đệ tử giống như lĩnh ngộ ra điều gì đó, thành tích đột nhiên tăng mạnh.

Ở hạng mục kiểm tra cuối cùng, trong bài kiểm tra độ hài hòa của trận pháp, người sau vượt lên người trước.

Một mặt khác, vì mất tập trung lo lắng sự kiện biển Tùng Vân và việc kết đan của bản thân, cộng thêm tài năng trận đạo của Lý Phàm cũng rất bình thường nên hắn thực sự không có cảm ngộ gì.

Cả hai lý do này chồng lên nhau, dẫn đến thành tích của hắn hầu như là dậm chân tại chỗ.

Có câu nói: “không tiến thì lùi”, xếp hạng thành tích của Lý Phàm cũng giảm đáng kể.

May thay, trong bài kiểm tra về kết cấu trận pháp và phân biệt hồn khế lúc trước, thành tích của hắn đều đứng đầu danh sách. Tổng hợp lại, hắn cũng không bị rớt xuống vị trí nhóm dưới, thứ hạng vẫn ở trên mức trung bình.

Hôm nay, Kỷ Hoành Đạo đã thông báo rằng nửa tháng sau sẽ có bài kiểm tra cuối cùng:

Thực hành bày Thiên Huyền Toả Linh Trận...

Chỉ cung cấp đủ tài liệu cho trận pháp, không có ai khác hỗ trợ, một mình bày trận.

Cuối cùng, căn cứ theo tình hình xây dựng trận pháp thực tế để đánh giá, và xếp hạng dựa trên thành tích. Người thắng cuộc đương nhiên sẽ được khen thưởng, tuy nhiên, giải thưởng cụ thể là gì thì Kỷ Hoành Đạo lại thừa nước đục thả câu, không nói cụ thể.

Ông ta chỉ bảo là nó vô cùng quý giá, thậm chí ông ta còn xúc động đến mức muốn trực tiếp rời bục giảng để tham gia cuộc thi.

Nghe vậy, các đệ tử cũng không khỏi động lòng, vội vàng trở về biệt viện của riêng mình, chuẩn bị đầy đủ cho bài kiểm tra cuối cùng.

Lý Phàm cũng định rời đi, nhưng lại bị Kỷ Hoành Đạo ngăn lại.

“Mặc dù bài kiểm tra cuối cùng sắp đến, theo lý mà nói, đáng lẽ ra ta nên tạm thời giữ kín chuyện này lại.”

“Tuy nhiên, vấn đề này quá quan trọng. Ta nghĩ ngươi có quyền được biết.” Lý Phàm ngay lập tức hiểu rõ Kỷ Hoành Đạo đang định nói chuyện gì, nhưng vẫn phải diễn cho đạt.

Lý Phàm hơi sững sờ, còn giả bộ không rõ chuyện cho lắm, kính cẩn đáp lời: ““Tiền bối cứ nói đừng ngại, ta có thể chịu được.”

Kỷ Hoành Đạo khẽ gật đầu: “Đã như vậy, ngươi nghe cho kỹ.”

“Quê hương của ngươi, biển Tùng Vân.”

“Không còn nữa...”

Phản ứng của Lý Phàm cũng rất phù hợp, không có gì quá khác biệt, hắn bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Không còn? Đây là có ý gì?”

Ánh mắt của Kỷ Hoành Đạo loé lên một tia ảm đạm: “Không còn, ý như trên mặt chữ.”

“Toàn bộ biển Tùng Vân đã biến mất.”

Lý Phàm nở nụ cười: “Tiền bối, đừng nói đùa, biển Tùng Vân rộng lớn như vậy. Một khu vực rộng lớn như vậy sao có thể nói lập tức biến mất...”

Nói được một nửa, Lý Phàm đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Hắn thất thần nhìn Kỷ Hoành Đạo, thấy bộ dạng của ông ta không giống như đang đùa thì như bị sét đánh. Cả người Lý Phàm bắt đầu run lên.

Đôi mắt trợn như chuông đồng, Lý Phàm, bất chấp sự chênh lệch về tu vi giữa hai bên, tiến lên nắm lấy cánh tay của Kỷ Hoành Đạo:

“Thật sao? Chuyện này làm sao có thể?”

“Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Bình Luận (0)
Comment