Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461. Diễn Viên Đạt Chuẩn

Chương 461. Diễn viên đạt chuẩn Chương 461. Diễn viên đạt chuẩn

“Haizz.” Kỷ Hoành Đạo nhìn bộ dạng Lý Phàm thoạt nhìn như bị điên, ông ta thở dài một hơi, chỉ nắm tay đưa Lý Phàm trở về biệt viện rồi mới nói:

“Ngươi quay về bình tĩnh lại trước đã. Về chuyện gì đã xảy ra, ngươi có thể tự mình tìm kiếm ở trong Thiên Huyền Kính.”

“Hiện giờ, có lẽ vẫn còn chưa có tin tức liên quan.”

Trong nháy mắt, Lý Phàm đã trở lại tiểu viện của mình.

Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt vừa rồi, bắt đầu tìm kiếm biển Tùng Vân trong Thiên Huyền Kính.

“Xem ra, cuối cùng Thiên Sát Kiếm không phải là đối thủ của Mặc Sát. Hôm nay, Tùng Hải Vân cũng đã trở thành một mảnh vực sâu hư vô.”

“Vân Thủy Thiên Cung cũng đã biến mất.”

“Kết quả này nằm trong dự đoán. Có lẽ, Thiên Sát Kiếm hoàn chỉnh cũng là một tồn tại ngang hàng với Mặc Sát, nhưng dù gì đó cũng chỉ là lưỡi kiếm mà thôi, ngay cả chuôi kiếm cũng biến mất.”

“Hơn nữa... Sự kiện lớn như vậy mà độ nóng thảo luận lại thấp như thế này. Xem ra lại là vị thiên tôn kia giở trò rồi.”

Xảy ra biến cố lớn như vậy, muốn giấu cũng không được.

Vạn Tiên Minh cũng không lựa chọn phong tỏa ngăn chặn tin tức mà chọn lựa tạm thời làm lạnh.

Lúc đầu thảo luận rất sôi nổi, hình ảnh Mặc Sát diệt thế được Tiêu Tu Viễn ghi lại khiến không ít tu sĩ kinh hãi, đồng thời cũng nảy lòng tham.

Ngoài sự thương cảm đáng tiếc dành cho tu sĩ biển Tùng Vân và tại sao Mặc Sát lại sử dụng phương pháp hung tàn như vậy để trực tiếp diệt thế, chủ đề được thảo luận nhiều nhất hoá ra là tính khả thi của việc dùng Mặc Sát để Hợp Đạo.

Thời gian trôi qua, số lượng người thảo luận về hai chủ đề đầu tiên ngày càng ít, chỉ còn bè phái nhiều chuyện là vẫn còn kiên trì.

“Đến tột cùng là phải có chiến lực như thế nào thì mới có thể dùng Mặc Sát để Hợp Đạo? Theo ta thấy, tu tiên giới tuy lớn nhưng không có tu sĩ nào có tư cách này.”

“Ta nghĩ đến một người, Kinh Luân công tử. Người ta đồn rằng, mấy chục năm trước, y đã là tu sĩ Hoá Thần đỉnh phong, thực lực mạnh không lường được. Thậm chí, y đã từng đối mặt với sự dụ hoặc của thiên địa chi phách nhưng lại kiên quyết từ bỏ cơ hội nhập đạo. Cũng chỉ vì thiên địa chi phách kia quá yếu!”

“Kinh Luân công tử mặc dù rất mạnh, nhưng so với Mặc Sát thì y vẫn kém hơn một chút.”

“Giọt mực đen hủy diệt mọi thứ kia lại càng khó ngăn cản hơn. Ta nghĩ, nếu Chung Thần Thông tấn cấp Hóa Thần thì thần quang bảy màu vô tận của y có lẽ có thể chống lại nó.”

“Chung Thần Thông? Tu sĩ Trúc Cơ? Tuổi lớn như vậy. Thực sự nghĩ rằng bất kỳ loại rác rưởi nào cũng có thể chui ra giẫm lên Kinh Luân công tử? Không cần công tử ra tay, ta cũng có thể nghiền ép y rồi!”

“Ồ? Vị đạo hữu này khẩu khí thật lớn? Có dám để lại tên tuổi và địa chỉ không? Lão phu tự mình tới thỉnh giáo!”

“...”

Với vẻ mặt cực kỳ bi thương, Lý Phàm lướt xem từng tin tức một.

Hắn thầm nghĩ trong bụng: “Gặp phải chuyện bất hạnh như thế này, cho dù kết quả của bài khảo hạch cuối cùng có kém hơn một chút thì cũng rất hợp lý.”

Vài ngày tiếp theo, Lý Phàm vẫn ở trong phòng, từ chối tất cả khách khứa tới thăm, diễn thật vai vị tu sĩ đột nhiên gặp biến cố lớn cho thật hoàn hảo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lý Phàm rõ ràng cũng nhận ra ký ức về biển Tùng Vân trong tâm trí hắn không ngừng phai nhạt, suy nghĩ bị chặn lại, hầu như không thể chủ động suy nghĩ về những điều có liên quan.

Nếu không phải vì Lý Phàm mở ra một khu vực đặc biệt trong hoá đạo thạch để để ghi chép lại, cứ cách vài ngày lại bắt đầu hồi tưởng một lần, thì e rằng hắn cũng đã sớm lãng quên chuyện biển Tùng Vân bị diệt sạch, trước sau cũng chỉ mới hơn một tháng mà thôi.

“Năng lực của Trường Sinh thiên tôn thật sự rất đáng sợ.”

Sau khi trải nghiệm ảnh hưởng của thiên tôn một lần nữa, Lý Phàm không khỏi thở dài, cứ như vậy, mọi chuyện đều yên bình lại.

Sau mười ngày nữa, bài kiểm tra cuối cùng của đợt huấn luyện Thiên Huyền Tỏa Linh trận khép kín cũng đã đến.

Khác với khảo hạch thông thường.

Bởi trận xu (1) của Thiên Huyền Tỏa Linh trận vô cùng quý hiếm nên không có chuyện chỉ vì một lần kiểm tra mà mang tất cả hơn một ngàn trận xu đến châu Thiên Vũ.

(1): trụ cột của trận pháp

Cho nên, lần kiểm tra bày trận thực tế này, không phải tất cả học viên trận đạo đồng thời tiến hành mà là chia năm mươi người thành một đội, phân đội kiểm tra theo thứ tự.

Trong khi đó, thứ tự tham gia kiểm tra được sắp xếp dựa theo thành tích kiểm tra tổng hợp thường ngày của mọi người.

Lý Phàm xếp hạng ở nửa phần đầu danh sách nên không cần chờ đợi lâu.

Quy mô của Thiên Huyền Tỏa Linh trận rất to lớn, cho dù là thiên tài cỡ nào, nếu muốn xây dựng toàn bộ trận pháp thì không mất thời gian mấy năm là không làm nổi.

Tóm lại, đây chỉ là một lần kiểm tra trình độ bày trận của mọi người mà thôi, không thể nào thật sự lãng phí nhiều thời gian đến vậy.

Thế nên, quy tắc cụ thể là: Trong vòng bảy ngày, học viên tận dụng mọi khả năng để xây dựng kết cấu trung tâm của trận pháp.

Thứ tự xếp hạng cuối cùng sẽ quyết định theo tình hình bày trận thực tế.

Lý Phàm được xếp vào tổ thứ sáu, phỏng chừng cũng phải hơn bốn mươi ngày sau mới đến phiên hắn.

Bình Luận (0)
Comment