Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 462. Bí Mật Ẩn Sau Toả Linh Trận

Chương 462. Bí mật ẩn sau Toả Linh Trận Chương 462. Bí mật ẩn sau Toả Linh Trận

Đồng thời, trong thời gian kiểm tra, nghiêm khắc cấm học viên ra ngoài.

Chỉ có học viên đã kết thúc kiểm tra mới có thể rời khỏi biệt viện Hoàn Vũ để đi thành Thiên Vũ thả lỏng tâm trạng.

Tuy nhiên, vì đã có vết xe đổ trước đó, bọn họ cũng không được rời khỏi thành Thiên Vũ nửa bước.

Lý Phàm vừa chờ đợi vừa nghiên cứu chiếc hộp đen nhỏ mà Trương Chí Lương giao cho hắn.

Trước đó, Lý Phàm từng định phá giải, thế nhưng khi ấy, Trương Chí Lương chưa chết, phía trên hộp đen nhỏ dường như có bao phủ một cấm chế trận pháp phong ấn không rõ bao phủ bên ngoài, Lý Phàm thử vài lần đều không thành công nên đành tạm thời từ bỏ.

Hiện giờ, Trương Chí Lương đã mất, Lý Phàm nhận thấy tầng cấm chế kia cũng tự động biến mất.

Có nghĩa đã đến lúc mở di sản của Trương Chí Lương ra.

Hắn không cần phí quá nhiều công sức, sau khi mộ sợi dây nhỏ màu bạc hiện lên trên hộp đen thì trận pháp phong ấn đã bị Lý Phàm xóa bỏ.

Đồ vật bên trong cũng lộ ra hình dáng, không khác gì mấy so với đời thứ mười hai.

Ngọc giản ghi chép Vô Hạn Pháp, tâm viên hương, thức linh cầu, di đoái, cùng với một khối ngọc giản bình thường có chứa di ngôn của Trương Chí Lương.

Đầu tiên, Lý Phàm đọc di ngôn của Trương Chí Lương.

Sau một lát, với vẻ mặt đầy cảm khái, hắn buông ngọc giản xuống.

Trong di ngôn, Trương Chí Lương trình bày đơn giản, mấy năm trước, dưới cơ duyên trùng hợp, ông biết được Xích Viêm sắp buông xuống biển Tùng Vân.

Vì để có thể tiến lên cảnh giới Hợp Đạo, ông bắt đầu mưu đồ được ăn cả ngã về không.

Nếu Lý Phàm có thể nhìn thấy di ngôn trong ngọc giản, vậy thì có nghĩa là ông đã hợp đạo thất bại, thân tử đạo tiêu.

Giọng điệu của Trương Chí Lương tràn đầy tiếc nuối, nhưng mà ông cũng tỏ vẻ bản thân tuyệt đối không hối hận.

Trong đại chiến châu Thiên Linh, tu sĩ Vạn Tiên Minh và Ngũ Ông Hội chém giết nhau, liên tục ngã xuống như con sâu cái kiến.

Trương Chí Lương càng tận mắt chứng kiến mấy vị tu sĩ bình thường có quan hệ tốt với ông, giờ phút ấy, lại chết thảm trước mặt mình.

Cả không trung đều tràn đầy dị tượng tu sĩ vẫn lạc.

Bình thường, còn chưa thấy rõ ai mới chết thì đã bị dị tượng tu sĩ vẫn lạc phía sau bao trùm.

Ở trong chiến tranh, thân là trận pháp sư Nguyên Anh, sự kiêu ngạo của Trương Chí Lương hoàn toàn bị nghiền nát.

Đừng nói là Nguyên Anh, ngay cả tu sĩ Hóa Thần, ở trong trận đại chiến này, cũng chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, sinh tử do mệnh.

“Dưới Hợp Đạo, tất cả đều như con sâu cái kiến.”

Trương Chí Lương tỉnh ngộ, đồng thời, nội tâm của ông cũng khó tránh khỏi sinh ra tham vọng vô hạn với Hợp Đạo.

May mắn, y còn sống trở lại biển Tùng Vân, đại nạn chẳng những không chết mà còn có điều ngộ ra, tấn chức đến cảnh giới Hóa Thần.

Mà hiện giờ, cơ hội tốt trời cho lại xuất hiện đúng lúc, sao ông ta có thể vứt bỏ cơ chứ?

Nếu thất bại, ông đã sớm ai bài xong.

Ông chỉ sợ là tuyệt học cả đời, “Vô Hạn Pháp”, cứ thế biến mất, nên đã lưu lại truyền thừa trước tiên.

Bởi vì ông đã dùng phần lớn của cải tích cóp để chế tạo trận miện, nên điểm cống hiến được để lại trong di đoái ở đời này có ít hơn đời trước đôi chút, chỉ còn lại hơn hai mươi vạn điểm cống hiến.

Đối với Lý Phàm hiện tại mà nói, nhiêu đó cũng chỉ là có còn hơn không.

Điều khiến Lý Phàm coi trọng hơn chính là Vô Hạn Pháp của Trương Chí Lương cảnh giới Hóa Thần so với Nguyên Anh thì có điểm gì khác biệt.

Lý Phàm đốt tâm viên hương lên, tay cầm ngọc giản có hình tứ giác đều mạ vàng kia, cẩn thận đọc từng chữ một.

Sau cảnh giới Kim Đan, cường độ thần thức Lý Phàm gia tăng một khoảng lớn.

Lần này, Lý Phàm đã không còn cảm giác choáng váng nên nhanh chóng xem xong nội dung đại khái trong ngọc giản một lượt.

Lý Phàm đã sớm thuộc lòng nội dung của Vô Hạn Pháp ban đầu.

Lần này, so sánh với bản mới, hắn nhanh chóng nhận ra chỗ khác biệt, hoặc có thể nói là chỗ cải tiến.

Lý niệm trung tâm của Vô Hạn Pháp là trận pháp có thể tự động không ngừng diễn hóa, luôn luôn trong quá trình trưởng thành mỗi phút mỗi giây.

Mấu chốt nhất là nó thiếu khuyết một hạt nhân trung tâm có thể cung cấp lực chống đỡ cho trận pháp tiến hóa vô hạn.

Đời thứ mười hai, bởi vì từ tầm mắt hạn chế của Nguyên Anh cảnh, Trương Chí Lương cũng không nói rõ đối tượng hạt nhân nào có khả năng tham khảo.

Mà đời này, Trương Chí Lương lại nói thẳng không cố kỵ, hạt nhân trung tâm thích hợp nhất cho Vô Hạn Pháp là chí bảo của Vạn Tiên Minh, Thiên Huyền Kính.

Bởi vì, khi có vô số tu sĩ Vạn Tiên Minh sử dụng Thiên Huyền Kính cùng một lúc thì nó cũng sẽ không có biểu hiện trì trệ nào.

Càng không cần phải nói đến Thiên Huyền Kính còn đồng thời phụ trách các sự vụ như điều tiết khống chế giá vật phẩm, khống chế tin tức lưu chuyển, vân vân...

Có thể thấy, năng lực nó xử lý số liệu của nó đáng sợ tới mức khó có thể tưởng tượng đến bực nào.

Ngoài ra, Thiên Huyền Kính còn có linh trí của bản thân, càng phù hợp hoàn mỹ với Vô Hạn Pháp.

Trước đó, vì địa vị đặc thù của nó ở Vạn Tiên Minh nên Trương Chí Lương căn bản không nghĩ đến phương diện này.

Nhưng sau đại chiến châu Thiên Linh, việc Thiên Huyền Tỏa Linh trận xuất thế ngang trời đã dẫn dắt ông.

Bình Luận (0)
Comment