Không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của Tống Dương, Hứa Khắc không quan tâm, buồn rầu rời đi. Tống Dương thấy bóng dáng Hứa Khắc rời đi, một tia âm lãnh xẹt qua ánh mắt của gã.
Vì trấn an Lý Phàm, Hứa Khắc lại mang hắn quét sạch vài linh điền.
Linh lực khác lạ nhét đầy bụng, lúc này, Lý Phàm mới dần bình tĩnh lại.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Phàm vẫn ăn ăn uống uống như vậy, dần phát triển khỏe mạnh.
Thân hình của quái điểu ngày càng phát triển nhanh, so với lúc sơ sinh, Lý Phàm đã lớn hơn gấp hai, ba lần. Cái ổ làm từ tóc của Hứa Khắc đang dần trở nên chật hẹp, gần như không thể chứa nổi hắn nữa.
Nhưng cũng may là cái thân hình trụi lủi của Lý Phàm đang mọc ra một lớp lông mềm mỏng, không bao lâu nữa, có lẽ hắn sẽ tự bay được rồi. Lần thăm viếng Vẫn Tiên cảnh này có vẻ quá là yên tĩnh.
Cả ngày ở bên cạnh Hứa Khắc, không hề gặp phải nguy hiểm gì, nhưng bù lại, cũng chẳng có cơ duyên gì. Vào lúc Lý Phàm chỉ còn sót lại ba ngày có thể ở trong Vẫn Tiên cảnh thì lại có biến cố phát sinh.
Hôm nay, toàn khu vực của Ngự Thú tông bỗng dưng vang vọng tiếng long ngâm. Ánh sáng xanh biếc soi sáng cả đất trời, mây gió lập tức biến đổi.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có hai cái long trảo khổng lồ có thể che trời phủ đất đang ẩn sau những đám mây. Tuy chúng vẫn ở trên cao, và Lý Phàm cũng không phải là mục tiêu của nó, nhưng uy áp do chúng vô tình lan tỏa ra cũng đủ để khiến cơ thể non nớt của hắn phải run lẩy bẩy.
Sự áp đảo tuyệt đối về thực lực khiến cho Lý Phàm không thể nảy ra được chút ý phản kháng nào.
Long trảo kia dường như đang chiến đấu với ai đó, nó bỗng chộp mạnh về hư không phía trước.
Khi thấy công kích hủy thiên diệt địa này, tim của Lý Phàm như ngừng đập khi
Thế nhưng… lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có vẻ như bị thứ gì đó cản trở, long trảo không thể tiến lùi, đã bị giữ chặt một chỗ.
“Đây chính là đạo tiếp đãi khách của Ngự Thú Tông hay sao?” Chốc lát sau, lại có một giọng nói rất thuận tai vang lên, truyền khắp thiên địa, văn văn nhược nhược, vô cùng ấm áp.
Âm thanh vẫn còn vang vọng giữa đất trời, với tư cách là linh thú cộng sinh, Lý Phàm nhạy cảm phát hiện ra thân thể của Hứa Khắc đang run rẩy nhẹ.
Không phải vì sợ hãi mà là vì kích động và nghi ngờ: “Bạch tiên sinh?” Ánh mắt của nó có hơi ngỡ ngàng, lại mang chút khó tin.
Dường như hồi đáp lại lời nó, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của Bạch tiên sinh lại vang lên:
“Long trảo không tệ, vừa hay mang về cho bọn trẻ tẩm bổ.”
Chưa dứt lời, một ánh sáng khác đã áp chế ánh sáng biếc vốn có kia.
Tiếng rồng rống thê thảm vang dội, cái móng vuốt khổng lồ trông có vẻ ngạo mạn kia đã bị chém đứt, biến mất trên bầu trời.
Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một bóng người hiên ngang đứng trước long trảo đang bị giữ chặt kia.
Long trảo bị chém làm cho Ngự Thú tông tức giận, bầu trời lập tức tối sầm, cứ như là ngay giây sau cả đám dị thú sẽ kéo nhau tấn công, xé tên gây hấn này thành từng mảnh nhỏ.
Ngay lúc này, Bạch tiên sinh lại mở lời:
“Các ngươi cũng muốn lên làm lễ vật cho bọn trẻ phải không?”
Câu hỏi khiến cho không gian bất ngờ trở nên yên lặng, chúng dị thú vốn lộ vẻ hung thần ác sát đều bất chợt bị đông cứng.
Một người và nhóm hung thú, tất cả đều rơi vào trạng thái im lặng kỳ lạ.
“Không trả lời, có nghĩa là ngầm thừa nhận rồi à?”
“Xem ra lúc nãy ta sai rồi, Ngự Thú tông thật ra rất là nhiệt tình và hiếu khách đó chứ.”
Bạch tiên sinh nhìn về phía bạch hổ hai cánh:
“Đôi cánh không tệ, ăn rồi có lẽ tốc độ sẽ nhanh được một chút.”
Vì Bạch tiên sinh nói vậy nên Bạch Hổ đành chịu cảnh lìa cánh.
Bạch tiên sinh lại nhìn kỳ lân hai sừng:
“Sừng không tồi, đem mài thành bột có thể chữa trị thương tích.”
Bạch tiên sinh đã nói vậy nên Kỳ Lân phải mất sừng.
Hung thú đầy trời nhưng trước mặt Bạch tiên sinh lại không có lấy chút sức lực để phản kháng. Chúng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một bộ phận nào đó trên người đã bị cắt đứt, trở thành món quà tặng cho đám trẻ.
Khủng hoảng lập tức tràn đầy trong lòng của đám hung thú, chúng không còn vẻ ngạo mạn lúc trước nữa mà đều hoảng hốt, tuyệt vọng trốn chạy.
Tiếc là chạy không nhanh bằng ánh mắt của Bạch tiên sinh.
Theo sau giọng nói không nhanh không chậm kia, ánh mắt quét đến nơi nào là dị thú ở nơi đó sẽ trở nên tàn khuyết.
Về phần môn nhân của Ngự Thú tông, nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều kinh ngạc đến không nói nên lời. Tiền bối trong tông môn luôn ân cần dạy dỗ: Chu Tước, Kỳ Lân, Huyền Vũ, Phượng Hoàng đều là những linh thú cường đại nhường nào.
Vậy mà bây giờ bọn họ đang nhìn thấy gì đây?
Những linh thú vốn uy phong lẫm lẫm, vốn là tự hào của tông môn giờ lại như gà chó mặc người giết mổ.
Bóng người kia là ai, có thực lực gì, tại sao lại làm như vậy?
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong lòng môn nhân Ngự Thú Tông. Trong tất cả đám người, chỉ duy nhất Hứa Khắc là cảm thấy kích động nhất. Đôi mắt bần thần, nó không rõ nên làm thế nào:
“Đó… chắc không phải Bạch tiên sinh đâu?”
“Trước kia, khi mình rời khỏi miếu nhỏ, Bạch tiên sinh chỉ là một phàm nhân.”
“Chính miệng ngài nói với mình mà…”