Phản ứng của Lý Phàm cũng không tốt hơn gì. Nhìn đám dị thú cường đại hơn mình gấp ngàn gấp vạn lần lại dễ dàng bị người tàn sát, hắn cảm thấy sự sợ hãi theo bản năng không thể kìm được mà tràn lan trong tim mình.
Ý thức thuộc về Lý Phàm gắng gượng đoạt lại quyền khống chế cơ thể để ngước nhìn lên thân ảnh yếu ớt trên cao.
Ngay khi Hứa Khắc đang rơi vào sự nghi ngờ chính bản thân mình thì một giọng nói vang lên đã đánh tan chút ý nghĩ may mắn của nó.
“Ngừng tay đi, Bạch tiên sinh.”
“Ta biết ngươi đến đây để tìm ta.” Lục Nhai một thân áo xanh lam xuất hiện trước thân ảnh yếu ớt kia.
Mà thân ảnh kia quả thật lại ngừng ra tay, để mặc cho đám dị thú vội vã trốn chạy đầy trời.
“Lục Nhai, lâu rồi không gặp nha.” Bạch tiên sinh mỉm cười, nói.
Lục Nhai lặng im không lời.
“Thật sự là… Bạch tiên sinh?” Hứa Khắc cảm thấy đôi chân mềm nhũn, ngã sóng soài trên mặt đất, khó thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Ngay sau đó, một nghi vấn lớn hơn lại nảy ra trong lòng nó: “Rốt cuộc tại sao Bạch tiên sinh lại làm như vậy?”
Trong mắt Hứa Khắc, tuy rằng Bạch tiên sinh là người tốt nhất thế gian, thế nhưng sư phụ, sư thúc, các sư huynh đệ ở Ngự Thú tông đều đối đãi rất tốt với mình.
“Tại sao vậy?”
Hứa Khắc lún sâu vào cõi hoang mang.
Trên trời cao, Bạch tiên sinh dường như đang nói gì đó với Lục Nhai, sau đó, hai người cùng biến mất. Trong khi đó, Ngự Thú tông ở bên dưới thì càng lúc càng hỗn loạn.
Trong tích tắc, uy nghiêm mà tiền bối tông môn cực khổ xây dựng nên bị vỡ vụn, có người cảm thấy Ngự Thú tông có tiếng không có miếng, chẳng có tiền đồ, nên đã nảy sinh ý định nhân lúc hỗn loạn vơ vét rồi bỏ trốn.
Có người lại bị dọa vỡ gan, trốn vào trong mật đạo, không dám ra ngoài.
Còn những đệ tử trung thành với tông môn thì lại cảm thấy đạo đồ cả đời truy đuổi lại bị người tùy ý giẫm đạp, quá ư tuyệt vọng mà tự sát.
Trong hỗn loạn, Lý Phàm bất ngờ cảm giác được nguy cơ đang đến.
Không rõ từ lúc nào, Tống Dương cùng với con rắn hai đầu của gã lại lặng lẽ mò đến bên cạnh Hứa Khắc, gã nhìn chằm chằm vào Lý Phàm với ánh mắt tràn đầy tham lam.
Bị ánh mắt của tên gầy nhom kia khóa chặt, Lý Phàm nảy sinh cảnh giác. Vì vậy, Hứa Khắc, vốn tâm linh tương thông với Lý Phàm, cũng lấy lại tỉnh táo, giấu Lý Phàm ra sau lưng, hỏi với vẻ đầy hồi hộp: “Tống Dương, ngươi định làm gì?”
Có lẽ, cảnh hỗn loạn trăm năm khó thấy một lần của Ngự Thú tông giúp Tống Dương to gan hơn, gã không thèm giả vờ nữa mà trả lời một cách ác độc: “Thật không hiểu nổi, tại sao tên ngốc nghếch nhà ngươi lại may mắn đến vậy!”
“Ngươi hỏi ta muốn làm gì, tất nhiên là ta muốn giành lại đồ vật vốn thuộc về ta!”
Tống Dương lộ vẻ hung ác, nhìn Hứa Khắc với ánh mắt đầy sát khí. Còn linh thú rắn hai đầu cộng sinh với gã cũng nghe theo chỉ dẫn mà chầm chậm trườn tới.
Hứa Khắc hoảng sợ, liên tục lùi về sau với vẻ mặt đầy hoảng sợ, mở miệng: “Tống sư huynh nhầm lẫn rồi, ta không hề lấy thứ gì thuộc về ngươi cả…”
Miệng nói thế, Hứa Khắc lại luôn che chắn ánh nhìn chú ý của Tống Dương lên người Lý Phàm.
Hành động của nó làm sao qua mắt được Tống Dương, gã nhìn nó với ánh mắt chế giễu, lại nói: “Tiểu tử, đừng giả vờ nữa. Chuyển quyền sở hữu của Huyền Điểu cho ta, ta còn có thể tha ngươi một mạng. Nếu không…”
Tống Dương hừ lạnh một tiếng: “Đừng trách ta không niệm tình đồng môn mà rút sống tinh huyết, có lẽ ngươi cũng biết được sự đau đớn khi bị cưỡng chế chuyển dời sở hữu của linh thú cộng sinh nhỉ.”
Hứa Khắc nghe vậy, hoảng loạn chất vấn: “Tống Dương, chiếm đoạt linh thú của đồng môn là điều đại kỵ! Sao ngươi dám…”
Tống Dương mất kiên nhẫn, cắt ngang lời của Hứa Khắc: “Đúng là ngốc nghếch, đến lúc này rồi mà người vẫn còn đem tông môn treo trên cửa miệng, không thấy Ngự Thú tông đang rơi vào cảnh khó mà bảo toàn được hay sao!”
Kiên nhẫn đã cạn, gã không thèm nhiều lời nữa mà trực tiếp ra lệnh: “Hắc Linh, đi!”
Con rắn hai đầu màu đen sớm đã chuẩn bị tư thế, Tống Dương vừa ra lệnh, nó lập tức dựng đứng dậy, cái đầu mở mắt mở miệng phun ra một đường chất độc màu đen.
Khi dòng nọc độc như ngọn tên sắp bắn lên người của Hứa Khắc, nó vội đạp gió xoay vòng thân thể, tránh được trong gang tấc. Chất độc rơi xuống đất phát ra âm thanh xì xì.
Hứa Khắc nhìn một cái thì trắng mặt. Không chỉ cỏ cây bị ăn mòn sạch sẽ, ngay cả đất đá cũng không chống cự được sức ăn mòn của chất độc kia. Bản thân nó vẫn chưa lĩnh ngộ được linh khí hộ thể, nếu như bị đánh trúng thì e rằng không chết tàn phế.
Nghĩ đến đây, Hứa Khắc từ trong người lấy ra một vật rồi lập tức ném về phía Tống Dương và con rắn hai đầu của gã. Sau đó, nó lại vội vàng lấy ra một sợi lông trắng, định triệu hoán chim hạc đến rước đi.
Tuy nhiên, có lẽ Tống Dương đã sớm có chuẩn bị, ám khí của Hứa Khắc vừa phóng tới thì đã bị một luồng sáng xanh bắt lấy và khóa chặt giữa không trung.
Cái đầu thường nhắm mắt của con rắn hai đầu kia bất chợt mở mắt rồi phát ra một chùm sáng đen đánh vào cọng lông hạc kia.
Lông hạc trắng như bị thiêu đốt, biến thành từng tấc tro bụi rồi rơi xuống.
“Không có tác dụng gì đâu, Hứa Khắc. Vì để đối phó với ngươi, ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, âm thầm theo dõi đã vài tháng, ngươi có thủ đoạn gì ta đều rõ như lòng bàn tay!”