Lý Phàm cũng thừa nhận là mình động tâm rồi. Song, khi thấy Kỷ Hoành Đạo ra sức tuyên truyền kích động mọi người như thế, hắn lại cảm thấy có phần kỳ quặc.
Nếu ông ta nói ra những lời này trong lúc huấn luyện để khuyến khích mọi người cố gắng thì còn có lý.
Thế nhưng, hiện giờ khảo hạch kết thúc rồi, thành tích cũng đã được định ra, theo lý mà nói, quyền sở hữu chín cái Giải Ly điệp này cũng đã được xác định.
Vậy Kỷ Hoành Đạo nói ra những lời kích động và tràn đầy tính dụ hoặc này là có ý đồ gì?
Đến cả câu “ai biết có thể trở thành Thiên Huyền Kính thứ hai hay không” cũng mang ra luôn.
Nếu không phải Lý Phàm đã sớm biết được Thiên Huyền Kính có khả năng liên quan đến Thiên Huyền Bảo Kính, báu vật thời của Thiên Huyền giáo thượng cổ, thì rất có thể hắn sẽ tin vào những lời dụ hoặc của Kỷ Hoành Đạo.
Đúng như Lý Phàm dự liệu, sau khi mỉm cười, Kỷ Hoành Đạo cũng chịu lật bài, ông ta phất tay nhẹ, một tấm bảng ánh sáng vàng kim liền hiện ra trên trời.
Trên tấm bảng vàng kim, từ trên xuống là thứ tự thành tích của các học viên. Riêng chín vị trí đầu còn phát ra ánh sáng vàng tím nhàn nhạt cực kỳ thu hút.
Cùng lúc phát ra bảng thành tích, Kỷ Hoành Đạo lại nói: “Như lúc trước đã hứa, ta sẽ đem chín Giải Ly điệp làm phần thưởng cho học viên ưu tú.”
“Việc này là quyết định của Sách Trận đường, tất nhiên sẽ không có chuyện nuốt lời. Nhưng mà…”
“Sự việc có chút thay đổi.”
Kỷ Hoành Đạo nói đến đây, vẻ bất đắc dĩ hiện lên trên nét mặt của ông ta.
Mọi người nhìn nhau, cảm giác bất an bắt đầu trào dâng.
“Lúc đầu, đúng thật chỉ có chín cái Giải Ly điệp, hiện tại, số lượng này cũng không thay đổi, nhưng vào ngày hôm qua, chúng ta phát hiện ra có tám cái bị lu mờ một chút.”
“Mà cái còn lại thì không hề bị suy giảm, ngược lại, hào quang của nó có phần rực rỡ hơn đôi chút.”
“Mặc dù mức độ biến hóa rất nhỏ nhưng vẫn bị chúng ta phát hiện ra.”
“Tái sinh thể của Thiên Huyền Kính trước nay luôn có đặc tính bị ẩn giấu, chỉ vào một thời điểm nhất định nào đó mới xuất hiện. Vì vậy, lúc trước bọn ta chưa phát giác được ảo diệu thật sự của Giải Ly điệp…”
“Việc này là do chúng ta thất trách.” Kỷ Hoành Đạo đỏ mặt thở dài, còn chúng học viên lại nghe ra được ý tứ phía sau câu nói kia.
“Kỷ sư phụ, ý của người là chín cái Giải Ly điệp này sẽ thôn phệ lẫn nhau?” Tề Thừa Thành không nhịn được mà hỏi vậy.
Kỷ Hoành Đạo gật đầu: “Sau khi phát giác được dị biến, thông qua nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng ta mới phát hiện ra chín Giải Ly điệp này thực chất là một cá thể.”
“Khi một “Giải Ly” nào đó trở nên mạnh hơn, nó sẽ chiếm lấy bản nguyên của các phân thể khác để cường hóa bản thân.”
“Còn những phân thể yếu hơn, nếu vẫn ở trạng thái cũ không tiến bộ thì chúng sẽ liên tục bị đoạt lấy lực lượng bản nguyên, kết quả sẽ ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn biến mất.”
“Đây chính là mạnh càng mạnh hơn, yếu càng yếu thêm.”
“Cuối cùng, thông qua sự cạnh tranh của chín Giải Ly điệp, sẽ chỉ có một cái có thể tồn tại đến cuối cùng.”
“Và nó cũng chính là kẻ chiến thắng tập hợp được toàn bộ lực lượng của chín Giải Ly điệp.”
“Để trở thành Giải Ly Điệp thật sự.”
“Từ lúc chín cái Giải Ly Điệp sinh ra đến nay, chúng ta chỉ dùng một cái để nghiên cứu, những cái còn lại vẫn luôn ở trong trạng thái phong ấn.”
“Khi thực lực ở trạng thái tuyệt đối cân bằng thì không có vấn đề gì xảy ra giữ huynh đệ bọn chúng.”
“Nhưng không lâu trước đây, nghĩ rằng số pháp bảo này sắp được tặng cho các ngươi rồi thì sau này ta sẽ không thể tìm hiểu bọn chúng nữa. Vì tò mò nên ta đã xin phép được đem ra chơi đùa, tìm hiểu một chút. Không ngờ, sai có cái hay của sai, nhờ vậy mà kịp thời phát hiện ảo diệu thật sự của chúng.”
Kỷ Hoành Đạo cảm khái nói thế.
Khi Kỷ Hoành Đạo chậm rãi kể lại quá trình này, đã phần những tu sĩ tại đây đều không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhiều nhất cũng chỉ như Lý Phàm, cảm thấy tạo hóa thần kỳ, nuôi pháp bảo mà như nuôi trùng.
Vì Giải Ly điệp này là phần thưởng dành cho chín người có thành tích ưu tú nhất, không có phần của họ.
Ngược lại, sắc mặt của chín người kia lại hơi khó coi. Chỉ nghĩ đến việc pháp bảo thần kỳ Giải Ly điệp của mình, sau khi đã sử dụng quen tay, lại từ từ biến mất vì cạnh tranh thất bại, quả thật là cảnh tượng vô cùng thê thảm a.
Nếu quả thật rơi vào kết cục như vậy, thì thà ngay từ đầu không sở hữu còn tốt hơn.
Không thì việc này chắc chắn sẽ trở thành ma chướng theo đuổi bọn họ cả đời, khó mà giải trừ được.
Song, nếu nhìn theo góc độ khác, chín người ở vị trí đứng đầu bảng đều là con cưng của trời, đều có niềm kiêu hãnh của riêng mình, bảo bọn họ không đánh mà nhận thua, trực tiếp từ bỏ Giải Ly điệp là chuyện không thể xảy ra.
“Khó trách Kỷ Hoành Đạo lộ ra vẻ mặt đó. Trước kia, mười mấy người bọn Đạm Đài Thao chết ngoài ý muốn đã là tổn thất đau đớn của Sách Trận Đường.”
“Còn chín tu sĩ đứng đầu hạng này đều là những chồi non nổi bật nhất, thật khó mà tiếp nhận việc lại mất đi một ai trong số họ.”
“Cửu Điệp tranh hùng, người thắng ăn tất cả. Tám người còn lại không thể nào tránh được việc sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí có thể vì thế mà mất đi đấu chí.”