“Đối với Vạn Tiên Minh mà nói, ý nghĩa tồn tại của bọn ta là để phổ biến xây dựng “Thiên Huyền Toả Linh Trận”.”
“Cho dù người thắng cuộc kia có thật sự trở thành đại gia trận đạo thì từ góc độ của Vạn Tiên Minh, đó vẫn là tổn thất mất tám nguồn nhân lực cao cấp.”
“Ở kiếp này, Vạn Tiên Minh quyết chí xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận nên chắc chắn sẽ không để tổn thất những học viên nổi trội này.”
Lý Phàm nhạy bén suy nghĩ, bèn hiểu rõ đường đi nước bước.
Quả nhiên, Kỷ Hoành Đạo tiếp tục nói: “Chư vị đều là những nhân tài không thể thiếu của Vạn Tiên Minh, thiếu mất một người cũng sẽ là tổn thất khó có thể chấp nhận, chúng ta sẽ không cho phép phát sinh việc tàn sát lẫn nhau.”
“Cho nên, sau khi cẩn thận thảo luận, chúng ta quyết định sẽ thay đổi phần thưởng cho các ngươi.”
“Dùng “phá trận ngọc bàn”, bảo vật độc quyền của Sách Trận đường, vốn chỉ được trang bị cho tu sĩ Hoá Thần trở lên để thay thế Giải Ly điệp.”
Tuy nhiên, những lời này cũng không thể khiến cho các học viên cảm thấy háo hức hơn chút nào.
Suy cho cùng, trước Giải Ly điệp trân quý vô cùng kia, pháp bảo phá trận chuyên dụng của Hóa Thần sao có thể so bì được?
Kỷ Hoành Đạo bổ sung: “Lần này, phần thưởng quy định thay đổi là do sai sót của chúng ta. Vì để bù đắp, chúng ta quyết định phần thưởng “phá trận ngọc bàn”sẽ được ban thưởng cho một trăm người đứng đầu khảo hạch.”
Câu nói này đã thành công gợi lên một tràng kích động nhỏ trong đám học viên.
Chung quy cũng vì phần thưởng lúc trước vốn chẳng liên quan gì đến mình, giờ lại vô duyên vô cớ có phần thưởng rơi xuống đầu, tất nhiên ai nấy cũng đều có phần kích động.
Lý Phàm quét mắt nhìn bảng xếp hạng trên không trung. Hắn vừa hay xếp hạng một trăm. Thành tích tốt hơn so với dự liệu của chính hắn.
“Xem ra trận xu chỉ dời vị trí một chút cũng có tác dụng biến mục nát thành thần kì.” Lý Phàm thầm nghĩ vậy.
Nhưng sau một lúc kinh hỷ, tâm trạng của Lý Phàm đã bình phục, hắn ngước nhìn lên Kỷ Hoành Đạo.
Hắn chắc chắn ông ta còn việc quan trọng vẫn chưa nói ra. Việc đó mới thật sự là trọng tâm.
Nếu không thì vào lúc mọi học viên vẫn chưa biết được kỳ diệu của Giải Ly điệp, bọn họ có thể đã trực tiếp thay đổi phần thưởng ngay khi vừa phát hiện chuyện bất thường.
Họ đâu cần phải rắc rối giải thích sự huyền ảo của nó để khiến mọi người phải kích động?
Lý Phàm mang tâm lý người ngoài cuộc để nhìn Giải Ly điệp nên mới có thể phân tích được dụng ý của Kỷ Hoành Đạo.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Chờ đoàn người yên tĩnh trở lại, Kỷ Hoành Đạo mới tuyên bố: “Về phần chín cái Giải Ly điệp kia…”
Nói ra lời thu hút sự chú ý của học viên, Kỷ Hoành Đạo mới chậm rãi nói tiếp: “Chúng ta quyết định sẽ dùng phương pháp đặc biệt, để bọn chúng nhanh chóng hoàn thành quá trình thôn phệ.”
“Trong vòng mười năm, chúng ta có thể thu hoạch được Giải Ly Điệp duy nhất sau khi thôn phệ lẫn nhau.”
“Chúng ta sẽ không thu hồi Giải Ly Điệp duy nhất này, quyền sở hữu nó vẫn thuộc về các ngươi.”
Lời nói như sấm rền bên tai khiến cho đôi mắt bọn người Tề Thừa Thành vốn chán nản kia lại lóe lên ánh sáng tham lam thèm muốn.
“Mọi người có lẽ đã biết tại sao kỳ khảo hạch bình thường như lần này lại có phần thưởng hậu hĩnh là Giải Ly điệp, cũng là vì Vạn Tiên Minh chúng ta cực kỳ xem trọng việc thiết lập “Thiên Huyền Toả Linh Trận”.”
“Mặc dù quá trình thực hiện có vài điều sai sót xảy ra, nhưng mục đích ban đầu của chúng ta không hề thay đổi!”
Kỷ Hoành Đạo nhấn mạnh lời nói, nói tiếp với vẻ mặt đầy nghiêm nghị: “Để chứng minh quyết tâm của chúng ta, và cũng để khuyến khích lòng phấn đấu của mọi người, tổng bộ đã phê chuẩn yêu cầu của chúng ta: Mang Giải Ly Điệp duy nhất sót lại kia thưởng cho trận pháp sư bỏ sức nhiều nhất trong quá trình thiết lập “Thiên Huyền Toả Linh Trận”!”
Sau khi nghe điều này, Lý Phàm nheo mắt lại, hít sâu một hơi mà cảm khái: “Quả là thủ đoạn lợi hại!”
“Vòng vo uốn lượn cả buổi là vì mục đích này mà thôi.”
“Sau vài lần bị kích thích như vậy, tâm lý của mọi người sẽ càng phấn khích, họ sẽ cảm thấy phần thưởng này hấp dẫn hơn so với việc công bố thẳng ngay từ đầu.”
“Vậy thì chẳng cần sợ đám học viên này không bán mạng để làm việc nữa?”
Lý Phàm dường như đã thấy được cảnh vì cái Giải Ly Điệp “có khả năng trở thành Thiên Huyền Kính thứ hai” này mà các trận pháp sư ở đây sẽ trở nên điên cuồng đến độ nào trong quá trình xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận.
Sợ là bọn họ sẽ biến thành kiểu làm việc còn “trâu bò” hơn cả trâu bò nữa.
“Xem ra, trong kiếp này, kế hoạch phổ biến toàn diện Thiên Huyền Toả Linh Trận sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều so với dự tính của mình.”
“Thời gian dành cho mình không còn nhiều rồi…”
“Tuy vậy, tại sao mình vẫn có cảm giác mơ hồ rằng dường như Vạn Tiên Minh quá gấp gáp?”
“Vạn Tiên Minh thành lập đã vài ngàn năm, gốc rễ đã quá vững chắc.”
“Thiên Huyền Toả Linh Trận chẳng qua chỉ là một bước tiến mà thôi, từ từ hoàn thành là được, vốn chẳng cần phải sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy.”
“Rốt cuộc thì tại sao phải gấp đến vậy?”
Lý Phàm lại rơi vào trầm tư.
Khi Lý Phàm vẫn còn đang lo lắng về tương lai của các tu sĩ thuộc Vạn Tiên Minh thì những học viên khác lại chẳng hề có giác ngộ cao như vậy.