Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 477 - Chương 477. Hạt Giống Mới (2)

Chương 477. Hạt giống mới (2) Chương 477. Hạt giống mới (2)

Tiết Mạc mím môi, gục đầu im lặng không nói gì.

Lý Phàm lại thản nhiên chắp tay, trả lời rất cung kính: “Xin nghe tiền bối phân phó.”

Kỷ Hoành Đạo có vẻ hài lòng với câu trả lời của Lý Phàm, ông ta suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Quy định cuộc so tài đã được công bố, nơi nào cũng có người phụ tránh cả rồi, nếu điều các ngươi đến những châu khác thì sẽ khiến bọn họ bất mãn, không có lợi cho các ngươi.”

“Nhưng nếu không cho các ngươi tham gia thi đấu thì các ngươi chắc chắn sẽ không phục.”

“Ừm…”

Kỷ Hoành Đạo ngừng một nhịp, ánh mắt trở nên thất thần trong giây lát, dường như ông ta đang thương lượng với ai đó.

Một lúc sau, Kỷ Hoành Đạo mới nói: “Hay là thế này, xem hai ngươi có đồng ý không.”

“Ngoại trừ các châu thành, Vạn tiên Minh vẫn còn một số động thiên và tiểu thế giới quan trọng cũng cần phải được Thiên Huyền Tỏa Linh trận bao phủ toàn bộ.”

“Vốn, những lão già bọn ta sẽ phụ trách lập trận ở những nơi này.”

“Do tình huống đặc thù nên ta có thể yêu cầu điều bọn ngươi đi đến những nơi đó.”

“Vừa hay có thể chia sẻ giúp bọn ta một chút áp lực.”

Kỷ Hoành Đạo cười: “Sức bền của bọn ta bây giờ không thể so sánh với bọn trẻ các ngươi nữa rồi.”

“Các ngươi không cần lo lắng về điểm số khi xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận. Số lượng động thiên của Vạn Tiên Minh rất nhiều, một số động thiên có quy mô ngang ngửa với một châu, nên các ngươi có thể an tâm phát huy tài năng.”

“Thế nào?”

Cuối cùng, ông ta nhìn Lý Phàm, nhẹ giọng hỏi vậy.

“Động thiên? Không biết mình có cơ hội tiếp xúc được Ngũ Hành đại động thiên hay không.” Ngay khi Kỷ Hoành Đạo nói xong, ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

Nhưng Lý Phàm cũng không suy nghĩ vẩn vơ, chờ Kỷ Hoành Đạo kết thúc câu hỏi, hắn mới trang trọng đáp lời: “Điều này đúng ý của vãn bối.”

Kỷ Hoành Đạo hài lòng gật đầu, rồi lại nhìn về phía Tiết Mạc: “Còn ngươi thì sao?”

Tiết Mạc dường như vẫn chưa tỉnh táo lại, có chút đắn đo: “Vãn bối…”

Kỷ Hoành Đạo chau mày: “Hửm?”

Tiết Mạc run nhẹ, vội vã trả lời: “Xin tuân theo phân phó của tiền bối.”

Kỷ Hoành Đạo chầm chậm gật đầu, chỉ là ánh nhìn của ông ta với Tiết Mạc không còn vẻ hiền hoà như với Lý Phàm.

“Phải hơn một năm nữa thì kế hoạch xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận của mỗi châu thành mới chính thức được triển khai.”

“Tuy có một số động thiên đã bắt đầu bố trận, nhưng vì công bằng, phải chờ một năm sau, ta mới có thể xin phép điều các ngươi vào động thiên để bắt đầu cuộc so tài.”

“Điều này ta cần phải nói trước cho các ngươi hiểu.”

Kỷ Hoành Đạo nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “Trong thời gian một năm này, ta sẽ không quản thúc các ngươi.”

“Muốn đi đâu thì cứ đi.”

“Thiên Vũ bốn châu có rất nhiều cảnh sắc đặc biệt, tu sĩ chúng ta đến tham quan chẳng những có thể tăng trưởng tu vi mà còn rất có lợi cho trình độ kỹ nghệ của bản thân.”

“Trong khoảng thời gian ở châu Thiên Vũ này, người vẫn chưa có cơ hội đi tham quan, đúng chứ? Vừa hay nhân cơ hội này đi dạo xung quanh đi.”

“Chỉ cần khi nhận được tin của ta thì lập tức trở về là được.”

Kỷ Hoành Đạo cười cười đề nghị.

Thấy Lý Phàm như có lời muốn nói, ông ta lại cười mà giải thích: “Không cần lo lắng, hiện giờ chuyện ngoài ý muốn như bọn Đạm Đài Thao không có khả năng xảy ra nữa đâu.”

Lý Phàm thầm rục rịch, không nhiều lời nữa.

“Như vậy, thật cảm tạ tiền bối!”

“Được rồi, bọn ngươi trở về đi! Cứ ở chung với đám hậu bối các ngươi thật khiến lão già ta đây mệt mỏi.” Sau khi căn dặn rõ ràng, Kỷ Hoành Đạo để bọn họ rời đi.

Lý Phàm với Tiết Mạc hành lễ, sau đó, cả hai đều rời khỏi biệt viện Hoàn Vũ.

“Lý… đạo hữu, không biết ngươi có kế hoạch gì cho một năm nay chưa?” Tiết Mạc hơi ngập ngừng hỏi Lý Phàm.

“Ha ha, Tiết đạo hữu không cần hồi hộp.” Lý Phàm tỏ vẻ thân thiện nhìn Tiết Mạc, đáp lời: “Một năm, dài thì không dài, ngắn cũng không ngắn.”

“Nếu bế quan thì chỉ cần chớp mắt là đã trôi qua, nhưng nếu đi vòng quanh thăm thú thì đã có thể đi giáp cả bốn châu Thiên Vũ rồi.”

“Tu hành không cần phải gấp gáp. Ngược lại, gặp được cơ hội như thế này, ta đây định nghe theo gợi ý của Kỷ tiền bối, tham quan các châu thành gần đây một chút.”

“Còn Tiết đạo hữu thì sao? Ta thấy khí tức đạo hữu sôi trào chuyển động, có hiện tượng như sắp đột phá?” Lý Phàm hỏi ngược Tiết Mạc.

Tiết Mạc bị bất ngờ: “Ánh mắt đạo hữu thật tốt, vậy mà cũng bị ngươi nhận ra. Không giấu đạo hữu, tuy khoảng thời gian bế quan gần đây có chút khổ cực, nhưng tâm ta lại có linh cảm rằng bình cảnh vốn khốn chặt ta tại Trúc Cơ đã tự tiêu tan, giờ đây, ta lúc nào cũng đều có thể đột phá lên Kim Đan.”

“Vậy chúc mừng đạo hữu rồi!” Lý Phàm tỏ ra hết sức vui vẻ.

Có lẽ cảm thấy cảnh ngộ của hai người khá giống nhau, đều là tu sĩ còn sót lại của biển Tùng Vân, hoặc cũng có thể là do Tiết Mạc không giỏi ăn nói giao tiếp nên cô độc quá lâu.

Lúc này, y cứ như cái hộp tâm sự bị khóa kín từ lâu bất ngờ được mở ra, trút hết những lời than thở cho Lý Phàm.

“Ôi, đạo hữu biết không, nếu như vẫn ở biển Tùng Vân, có thể kết thành Kim Đan ở tuổi bốn mươi mấy là ta đã vô cùng mãn nguyện rồi.”

“Nhưng sau khi tới châu Thiên Vũ này, gặp gỡ vô số tuấn kiệt, đa số bọn họ đều kết thành Kim Đan bằng hai, thậm chí là ba pháp.”

Bình Luận (0)
Comment