“So với bọn họ, ta thật không cam lòng dùng đơn pháp để kết đan.”
“Thế nhưng, thời gian dành cho ta chỉ còn có một năm, một năm mà thôi, muốn ngộ thêm một pháp nữa để kết đan thì quả thật quá khó đối với ta.”
Nói đến đây, khuôn mặt của Tiết Mạc hiện lên nét bâng khuâng.
Ngược lại, Lý Phàm nở một nụ cười: “Ha ha, thì ra đạo hữu vì chuyện này mà ưu tư.”
“Ta có một cách giúp đạo hữu vượt qua khó khăn này, không biết là đạo hữu có nguyện ý thử không?”
Tiết Mạc hơi ngẩn người, sau đó lại vô cùng mừng rỡ: “Mong được đạo hữu chỉ giáo!”
Lý Phàm cũng không úp mở, chậm rãi mà nói: “Đạo hữu có biết ở châu Thiên Vận sát bên, có một kỳ quan với tên gọi là “Phàm Nhân Hoá Thần Bích” không?”
“Phàm nhân… hóa thần?” Tiết Mạc sáng mắt, lắc đầu đợi hắn nói tiếp.
“Bích hoạ ở nơi này ghi lại cảnh tượng ở thời thượng cổ, có phàm nhân hóa thần, một bước lên trời.”
Mỗi lần kỳ cảnh xuất hiện lại, nó sẽ dẫn đến sự cộng hưởng của pháp tắc thiên địa, kèm theo đó là vô số những dị tượng kinh người.”
“Không lâu trước đây, có tu sĩ tham ngộ được đại đạo ở đó, cuối cùng trở thành tu sĩ ngũ pháp Kim Đan!”
“Ta thấy tư chất và ngộ tính của đạo hữu đều rất phi phàm, sao ngươi không đi thử thử vận khí xem?”
Khuôn mặt của Tiết Mạc đầy vẻ hưng phấn:
“Thế mà lại có kỳ quan như vậy?”
“Thật là trời giúp ta mà!”
“Châu Thiên Vận, ta đi ngay đây!”
Đi được vài bước, y mới sực nhớ ra gì đó, quay người lại hỏi với vẻ ngại ngùng: “Lý Phàm đạo hữu, hay là ngươi đi cùng ta đi?”
“Ta đã có kế hoạch riêng, đạo hữu không cần lo cho ta, cứ đi đi!”
Tiết Mạc hành lễ, trang trọng nói: “Không cần biết chuyến đi này có thu hoạch được gì không, nhưng Tiết Mạc ta đây quyết không quên ân chỉ điểm của đạo hữu.”
“Khà khà, chỉ cần câu nói này của ngươi là đủ rồi.” Lý Phàm thầm nghĩ vậy.
Khoát khoát tay như không hề để tâm, Lý Phàm nói: “Chỉ là thuận miệng mà thôi, đạo hữu không cần phải để bụng.”
Tuy nhiên, vẻ mặt của Tiết Mạc cho thấy y đã khắc ghi “ân đức” của một lời này rồi.
“Thời nay khó mà thấy được người vừa thật thà lại vừa có tư chất không tệ như vậy nha.” Lý Phàm cảm khái nhìn Tiết Mạc đi xa.
“Tạm xem như nửa hạt giống vậy, ít còn hơn không.”
Sau khi Tiết Mạc rời khỏi thành Thiên Vũ, Lý Phàm thông qua truyền tống trận đến Lương Cừ thành nằm sát biên giới của châu Thiên Vũ.
Trước kia, hắn từng tìm hiểu qua, trong châu Thiên Vũ, chỉ có vùng này và lân cận là khá hoang vu, có ít người qua lại.
Lý Phàm ẩn thân, bay sát mặt đất hai ngày mới tìm thấy một nơi thích hợp để trú thân.
Bên dưới một khe núi sau không thấy đáy, như thường lệ, Lý Phàm đào một mật đạo vào sâu trong thân núi rồi bịt chặt lối vào.
Lần này, sở dĩ Lý Phàm quyết định bế quan bên ngoài là vì muốn thoát khỏi sự giám sát của Thiên Huyền Kính để thử nghiệm thần thông mình do chính mình thôi diễn ra.
“Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm”
Khá lâu sau, sau vô số lần diễn luyện trong tâm trí, Lý Phàm mở mắt ra.
“Ngũ Hành làm nền móng.” Lý Phàm mặc niệm.
Kim Đan lập tức vận chuyển lực lượng, ngũ hành tương sinh tạo nên nguồn lực mạnh mẽ bất tận tuôn ra từ đan điền.
“Thiên Sát, Mặc Sát làm mũi kiếm.”
Mắt trái của hắn lóe lên một tia điên cuồng còn mắt phải thì lại hiện lên nét thâm trầm.
Lực ngũ hành xoay chuyển từ từ tập hợp ngay phía trước hai loại sức mạnh hủy diệt này.
Lý Phàm chỉ nhẹ xuống mặt đất, một tia sáng đen kịt toát ra từ đầu ngón tay của hắn rồi bắn vọt xuống mặt đất.
Hắc quang bỗng nhiên hiện lên một các vô thanh vô tức.
Thậm chí nó còn không gây ra một chút dao động linh khí nào.
Nếu đây không phải tác phẩm của Lý Phàm và hắn tận mắt thấy nó phát ra từ chính cơ thể của mình thì dẫu gần trong gang tấc, hắn cũng khó mà phát giác được nó.
Khi tiếp xúc với thân núi, tia sáng đen cũng không hề gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa gì.
Chỉ thấy, tầng nham thạch cứng rắn lập tức tan ra như tuyết gặp hơi nóng.
Tia sáng đen không hề giảm tốc độ mà vẫn tiếp tục chiếu sâu vào lòng đất.
Những gì chắn ngang đường đi đều bị nó ăn mòn, hóa thành hư vô.
Chỉ trong chớp mắt, một cái lỗ rộng chỉ hai ngón tay nhưng lại sau không thấy đấy đã xuất hiện trước mắt Lý Phàm.
Lý Phàm dùng thần thức quan sát, ánh sáng đen kia vẫn không ngừng xuyên xuống thân núi.
Tuy vậy, trong quá trình tiêu diệt những vật chất chắn ngang đường đi của mình, chính tia sáng đen kia cũng bị tiêu hao dần.
Chỉ sau vài nhịp thở, Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm đã xuyên thấu ngọn núi và cũng đã tiêu hao hơn một nửa năng lượng so với lúc mới được phát ra.
“Không biết Tịch Diệt Hắc Quang của mình so với Thất Thải Thần Quang của Chung Thần Thông thì cái nào hơn cái nào nhỉ!”
Khi ánh sáng đen biến mất khỏi phạm vi cảm ứng, Lý Phàm lại ngắm nghía kiệt tắc lỗ đen nhỏ bé sau không thấy đấy do mình tạo ra mà không không khỏi nghĩ vậy.
“Thất Thải Thần Quang của Chung Thần Thông khi sử dụng sẽ xuất hiện đầy trời, vô cùng vô tận, địch nhân không chết thì công kích sẽ không ngừng.”
“Có lực lượng pháp tắc ngũ hành làm nền tảng, để xem cực hạn của mình đến đâu.”
Tiếp đến, hắn liên tục điểm tay ra không ngừng nghỉ, từng đường từng đường sáng đen như những mũi tên hủy diệt liên tiếp xuyên thấu vào thân núi.