Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479. Khách Không Mời Mà Đến

Chương 479. Khách không mời mà đến Chương 479. Khách không mời mà đến

Thực chất, Đại Ngũ Hành Tịch Diệt là do Thiên Sát và Mặc Sát trong cửu pháp Kim Đan của Lý Phàm tạo nên.

Vì vậy, hắn không nhất định phải dùng tay thì mới có thể sử dụng mà có thể dùng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể như mắt, chân,… để có thể kích hoạt nó.

Chỉ có điều, phương thức chỉ tay để tạo ra đường sáng đen chết chóc này càng thích hợp quan điểm thẩm mỹ của Lý Phàm hơn mà thôi.

Lốc xoáy lực lượng ngũ hành xoay chuyển bên trong cơ thể của Lý Phàm không ngừng nghỉ để cung cấp động lực cho Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm.

Qua khoảng một tuần trà, ngọn núi này gần như đã bị Lý Phàm khoét rỗng rồi, nhưng hắn cảm thấy bản thân mình còn xa mới kiệt sức.

Tuy vậy, Lý Phàm buộc phải dừng lại hành động như điên rồ này. Cũng không phải vì lực lượng trong cơ thể bị tiêu hao quá độ, mà là do có một cảm xúc tàn bạo dần dâng trào trong tâm can của Lý Phàm, thôi thúc hắn huỷ diệt và tàn phá tất cả sự vật trong tầm mắt.

Đôi mắt của hắn đã bị màu đen sâu thẳm chiếm giữ toàn bộ diện tích, khiến người khác phải khiếp sợ khi nhìn vào đó.

Thứ cảm xúc muốn hủy diệt thiên địa vạn vật này không không phải bỗng dưng mà xuất hiện, nó sinh ra và lớn dần trong quá trình Lý Phàm thi triển “Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm”.

Lý Phàm vốn dĩ dựa vào ý chí của bản thân và Huyền Hoàng Luyện Tâm chú để kiềm chế cảm giác tàn bạo sinh ra trong tâm trí, tuy nhiên, khi không ngừng thi triển chiêu thức, cảm giác đó càng ngày càng tích luỹ, tạo nên một cơn cuồng phong gần như đã chiếm cứ lấy toàn bộ đầu óc của hắn.

Chút lý trí còn sót lại cho Lý Phàm biết rằng tình trạng này chính là cực hạn của hắn.

Ngừng công kích, Lý Phàm dùng lực lượng của mật tàng và Lam Viêm để dần áp chế bạo động trong thức hải.

Không rõ đã qua bao lâu, sự điên cuồng trong mắt Lý Phàm mới hoàn toàn bị tiêu diệt, lấy lại được sự sáng suốt làm Lý Phàm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ngũ hành Tịch Diệt Kiếm này tuy lợi hại nhưng tác dụng phụ của nó cũng không thể xem thường.”

“Nhưng đối với mình mà nói, điều này vẫn là khá tốt.”

“Nếu thật sự gặp phải tình huống liên tiếp dùng Tịch Diệt Kiếm mà vẫn không thể giải quyết được đối thủ thì mình chỉ có thể nghĩ đến việc dùng “Hoàn Chân” rồi.”

Sau cuộc thử nghiệm, Lý Phàm đứng lên, chuẩn bị rời khỏi động phủ đã bị tàn phá nặng nề này.

“Tiểu oa nhi, kiếm pháp không tệ.”

Ngay lúc này, một giọng nói già nua bất ngờ vang lên từ sau lưng khiến Lý Phàm rợn cả người.

Hắn gắng gượng khắc chế sự thôi thúc muốn lập tức sử dụng Hoàn Chân trong lòng, quay ngoắt đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, có một lão giả đầu đội nón cỏ, người mặc áo tơi, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện trong lòng núi rỗng tuếch này.

Lão đang cúi người xem xét vết tích do Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm gây ra. Trên lưng, lão còn mang theo một cái sọt cá màu vàng được đan bằng trúc. Bên trong dường như có thứ gì đó đang giãy dụa nhưng Lý Phàm không thể nhìn rõ được.

“Ngư Phu lão nhân?”

Đặc điểm ăn mặc của lão giả thật quá rõ ràng. nhìn thấy lão, Lý Phàm liền liên tưởng ngay đến cái tên này.

Nhớ về những tin tức đã nghe ngóng trước kia từ Thiên Huyền Kính, Lý Phàm thầm cảm thấy có phần nhẹ nhõm hơn.

Trước mắt, vị Ngư Phụ tiền bối này chưa hẳn đã có ác ý gì.

Không hoàn toàn loại trừ cảnh giác, Lý Phàm vẫn cúi đầu hành lễ, cung kính đáp: “Ra mắt tiền bối.”

Ngư Phụ không trả lời, lão vẫn đang chăm chú quan sát vực sâu xung quanh. Lý Phàm cũng không dám tự tiện rời đi, đành kiên nhẫn đứng đó chờ đợi.

Một lúc sau, lão mới vỗ vỗ tay rồi đứng thẳng người.

“Ôi, giống, nhưng không phải.” Lão lắc đầu, lẩm bẩm một câu trong miệng.

Sau đó, lão nhìn Lý Phàm, tỏ vẻ hứng thú, hỏi: “Tiểu oa nhi, ngươi biết ta sao?”

“Vãn bối từng được nghe qua đại danh của Ngư Phụ tiền bối.” Lý Phàm thành thật trả lời.

Cùng lúc đó, hình dáng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm lập tức hiện lên trên Kim Đan của hắn.

“Ngư Phụ…”

“Ngươi muốn gọi ta như vậy cũng được, nói cho cùng, đa số người trên thế gian này đều gọi ta như thế.”

“Thuận theo thế gian, không vướng bận vật chất, có gì là không thể chứ.”

Thần sắc của lão giả có phần cô đơn buồn bã.

“Đáng tiếc, ta biết đây không phải là cái tên vốn thuộc về ta.”

“Nhưng ngay cả chính ta đây cũng quên mất tên mình rồi, thì sao có thể yêu cầu người khác biết đến chứ?”

Ngư Phu lão nhân tự trào phúng mà nói vậy.

Lý Phàm nghe thế thì cũng chẳng biết nói gì, đành giữ yên lặng đứng chờ.

Ngư Phu lão nhân có vẻ đã chìm đắm vào hồi ức, trở nên mơ màng một lúc.

Nhưng lão cũng nhanh chóng hồi phục bình thường, nhìn Lý Phàm mà hỏi: “Tiểu oa nhi, kiếm pháp ngươi vừa sử dụng tên là gì? Học được từ đâu?”

“Tới rồi.” Lý Phàm cảm thấy hơi rét lạnh khi đối phương hỏi vào vấn đề chính.

Tuy nhiên, hắn cũng không dám do dự, lập tức trả lời: “Bộ kiếm pháp này do chính vãn bối tự sáng tạo, lại căn cứ vào đặc tính của kiếm pháp mà đặt tên là “Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm”.”

Mắt của Ngư Phu lão nhân sáng lên: “Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm, tên hay.”

“Nhưng chữ ‘Đại’ phía trước lại có chút có tiếng không có miếng rồi.”

Lão giả bình luận không hề khách khí chút nào.

“Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo một chút cũng là việc thường tình.” Lại như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt của lão lộ ra có phần mê mang và lạc lõng.

Bình Luận (0)
Comment