Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480. Ngư Phụ Muốn Bán Cá

Chương 480. Ngư Phụ muốn bán cá Chương 480. Ngư Phụ muốn bán cá

Lý Phàm thấy được vị Ngư Phu lão nhân này quả thật giống với lời đồn đãi, trạng thái tinh thần của lão có vẻ không bình thường.

Vì thế, hắn cũng không dám làm phiền, đành im lặng đứng một bên chờ đợi.

Qua một lúc sau, sự mơ màng trong mắt Ngư Phu lão nhân mới từ từ tiêu biến.

Nhưng lão hình như không phát hiện được sự bất thường của chính mình, vẫn bình tĩnh tiếp tục câu chuyện:

“Khí tức kiếm pháp của ngươi tản ra làm ta cảm thấy hết sức quen thuộc.”

“Dường như rất giống với thứ ta đang tìm kiếm. Lúc nãy cảm nhận được dao động, ta còn ngỡ rằng đồ vật bị mất của ta đang ở nơi này ấy chứ.”

“Làm ta mừng hụt!”

Ngư Phu lão nhân lắc đầu cảm khái.

“Tương tự… vật bị mất?”

Trước kia, Lý Phàm đã từng tìm hiểu nên biết được vị Ngư Phu lão nhân này phiêu lưu bất định qua các châu lục để tìm kiếm vật bị thất lạc.

Trùng hợp, ở nơi này, lão cảm nhận được khí tức của Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm nên tìm đến Lý Phàm.

Nhanh như tia chớp, Lý Phàm nghĩ ngay đến một khả năng: Thiên Sát Kiếm.

Tuy nhiên, nếu đây là đáp án đúng thì thực lực của lão giả này…

Chuôi Thiên Sát Kiếm có thể cạnh tranh ngang ngửa, thậm chí còn có phần mạnh hơn so với Thanh Phong.

Còn lưỡi kiếm Thiên Sát vốn đã hư hỏng lại có thể chiến đấu với Mặc Sát.

Có thể tưởng tượng được, nếu Thiên Sát Kiếm hoàn thiện thì nó sẽ cường đại đến mức nào.

Chỉ riêng khả năng là chủ nhân của Thiên Sát Kiếm thôi, rốt cuộc thì vị Ngư Phu lão nhân này có tu vi như thế nào?

Hiện giờ, Lý Phàm có hai con đường để lựa chọn:

Một, mang tất cả thông tin mà mình biết về Thiên Sát Kiếm báo lại cho lão giả này. Tuy nhiên, dù có thể sẽ nhận được báo đáp hậu hĩnh của vị cường giả này, nhưng… rốt cuộc là tại sao vị Ngư Phu lão nhân này lại phiêu bạt vài trăm năm ở Huyền Hoàng giới? Tại sao lão ta lại bị mất trí? Tất cả ắt có liên quan đến tranh đấu của tầng lớp cao cấp, một khi không cẩn thận mà dính phải thì rất có thể bản thân Lý Phàm sẽ bị cuốn vào, cuối cùng bị nghiền thành tro bụi. Đến lúc đó, e rằng hắn chưa chắc đã có thể kịp sử dụng “Hoàn Chân”.

Còn lựa chọn thứ hai, giả vờ không biết gì. Chọn phương án này thì rất có thể hắn sẽ bỏ lỡ cơ duyên hiếm có. Tuy vậy, đối với Lý Phàm, hắn vẫn có thể dùng phân thân để mưu đồ cơ duyên này trong kiếp sau.

Lợi dụng tu sĩ khác thay mình nói cho Ngư Phu lão nhân biết Thiên Sát Kiếm mà lão đánh mất đang ở biển Tùng Vân.

Sau đó, Lý Phàm cứ việc xem xem có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không, và những biến hóa kéo theo phía sau.

Nếu thật sự có thể thu được lợi ích kinh người thì đáng để hắn mạo hiểm. Vì đối với Lý Phàm, mưu đồ việc này cũng chỉ mất hai hoặc ba kiếp mà thôi.

Hai chọn một, tất nhiên là phương án thứ hai hợp lý nhất.

Cho nên…

Lý Phàm chờ đợi.

Hắn đang chờ xem vị cường giả ẩn thế Ngư Phu lão nhân này liệu có giống với Thiên Y trước kia, có thể phát giác được nội tâm của tu sĩ đối diện hay không.

Lý Phàm suy diễn mọi nguyên nhân hậu quả trong đầu. Nếu Ngư Phu lão nhân có thể cảm nhận được Lý Phàm đang nghĩ gì trong đầu thì dù có muốn chọn phương án thứ hai, hắn cũng không cách nào thực hiện được.

Ngược lại, nếu Ngư Phu lão nhân không thể thì tất nhiên Lý Phàm sẽ không cần đắn đo mà chọn phương án thứ hai.

Có thể là do trạng thái tinh thần của lão không bình thường, hoặc là do lão không giỏi trong phương diện này, lại còn chịu ảnh hưởng của Thất Khiếu Linh Lung Tâm. Nói chung, may mắn là lão không giống Thiên Y.

Trong khi Ngư Phu lão nhân vẫn đang cảm khái vì chưa thể tìm được vật thất lạc, Lý Phàm đành im lặng giả vờ mình đang suy nghĩ.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…

Thế nhưng, vị lão giả này vẫn chưa có phản ứng đặc biệt gì.

Vì vậy, Lý Phàm đồ rằng đối phương không thể cảm nhận được ý nghĩ của mình. Điều này làm khiến cho hắn linh hoạt hơn trong việc tính toán kế hoạch sau này.

Hơi thở thứ tư, sau khi đã giả vờ nghĩ suy được một lúc, hắn mới trả lời: “Kiếm pháp ta lĩnh ngộ thế mà lại có khí tức tương tự như vật mà tiền bối đánh mất?”

“Xem ra ta với tiền bối thật là có duyên.”

Tiếp theo, Lý Phàm lại hỏi: “Rốt cuộc vật tiền bối đánh mất là gì? Ta nghe nói tiền bối đã tìm kiếm từ rất lâu, vậy mà vẫn chưa tìm thấy sao?”

Ngư Phu lão nhân lắc đầu: “Ta không nhớ ra, cũng giống như tên của ta vậy, đều không nhớ được nữa rồi.”

“Đúng rồi, chỉ cần tìm thấy nó, ta ắt sẽ có thể hồi phục lại toàn bộ ký ức…”

Thấy Ngư Phụ lại sắp rơi vào mê mang, Lý Phàm vội đưa nhẫn trữ vật qua, cắt ngang dòng suy nghĩ của lão.

“Nếu như vậy, tiền bối có thể xem thử bên trong đây có vật ngài cần tìm không.”

“Ta có duyên với tiền bối như vậy, nói không chừng người có thể từ trong đây tìm ra vài thứ người cần.”

Khi gặp được Ngư Phu lão nhân, tu sĩ sĩ nào cũng hành động như trên. Lão cũng không từ chối, tiếp nhận chiếc nhẫn để kiểm tra.

“Khà khà, tiểu oa nhi ngươi, thực lực không cao nhưng gia tài lại không tệ đó.” Một lúc sau, Ngư Phu lão nhân khen ngợi như vậy.

Vẻ mặt của Lý Phàm vẫn bình thường, vì đối với hắn, bí mật thật sự và duy nhất của bản thân hắn chỉ có “Hoàn Chân” mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment