Cho dù người khác có biết tất cả những thứ khác thì cũng chẳng ảnh hưởng to tát gì đến hắn, vậy nên hắn không sợ bị Ngư Phu lão nhân kiểm tra.
Ngư Phu lão nhân xem xét từng món từng món:
“Cái này không phải, cái này cũng không phải.”
“Cái này…”
“Hử?”
Tim của Lý Phàm lạc nhịp, hắn nhìn thấy lão giả lấy ra một thứ từ trong nhẫn trữ vật ra rồi cẩn thận xem xét.
“Có chút thú vị.” Lão tỏ vẻ khá hứng thú.
Thứ khiến vị cường giả Ngư Phu lão nhân này cảm thấy hứng thú là chính là bảo vật của Thâu Thiên Hoán Nhật Tông mà Lý Phàm cảm thấy có vấn đề nên vẫn luôn bị hắn vứt trong góc xó nào đó nằm ăn bụi: Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh.
“Nếu có thể lợi dụng thứ phế phẩm này để đổi lấy một quyển công pháp từ tay Ngư Phu lão nhân thì quá tốt rồi.”
Lý Phàm suy nghĩ nhanh chóng, lập tức tỏ ra vẻ hết sức vui mừng, nói ngay: “Tiền bối, đây là vật mà người đánh mất sao?”
Ngư Phu lão nhân cầm lệnh bài, hơi ngẩn người: “Thứ này?”
“Không phải, không phải.” Lão lắc đầu phủ nhận.
“Chỉ là ta cảm thấy thứ đồ chơi này rất thú vị.”
“Đã khá lâu rồi ta không gặp được món đồ chơi nào hiếm lạ như thế này.”
Lão nhìn Lý Phàm, hỏi chân thành: “Tiểu oa nhi, nguyện ý chia sẻ không?”
Diệp Phàm trả lời một cách hào hùng: “Vãn bối không tinh mắt như tiền bối, vật này vào tay đã lâu nhưng ta vẫn chỉ biết rằng nó là một tấm lệnh bài có công dụng chứa đồ mà thôi.”
“Nó trong tay ta cũng như châu ngọc bị bụi bẩn che lấp. Tiền bối cứ thoải mái lấy đi.”
Thấy Lý Phàm đáp ứng, Ngư Phụ gật gật đầu. Trong tích tắc, Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh liền biến mất trong tay lão, không biết đã được cất vào đâu.
“Ta cũng không lấy không đồ của ngươi.”
Ngư Phụ lại đánh giá kỹ lưỡng Lý Phàm, khiến hắn hồi hộp đến mức dựng cả lông tơ.
Lúc này, lão mới nói: “Ừm, ta đây hình như có một thứ rất hữu ích với ngươi.” Lão gỡ cái sọt sau lưng xuống, tay phải chộp vào trong.
“Chính là nàng ta!” Ngay sau đó, lão kéo ra một người rồi vứt qua cho Lý Phàm.
Lý Phàm mở to mắt nhìn kỹ, mắt hắn giật cái mạnh, người này mặc trường bào đen vàng, trang phục chính thức của Vạn Tiên Minh, nói cách khác, nàng ta là thành viên hạch tâm của Vạn Tiên Minh.
Nàng ta dường như bị một sợi dây vô hình trói buộc, chỉ có thể uốn éo giằng co như cá mắc cạn.
“Đói lâu như vậy mà vẫn còn sức lực.” Ngư Phụ lẩm bẩm một câu rồi tát một cái khiến cho nữ tu sĩ lập tức ngất lịm.
“Xong rồi, hoàn thành trao đổi, ta cũng nên đi đây.”
“Tiểu oa nhi, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
Ngư Phu lão nhân lại đeo sọt lên lưng. Không chờ Lý Phàm trả lời, lão đã bước một chân ra rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn tiếng đồng dao mơ hồ vọng lại, nhưng lại không thể nghe rõ nội dung là gì:
“Có nguy nhưng không hiểm, còn có thu hoạch bất ngờ.”
Lý Phàm nghiêng mắt nhìn nữ tu sĩ Vạn Tiên Minh nằm bất động bên cạnh, rồi lại ngước mắt nhìn theo hướng Ngư Phụ biến mất, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ trầm tư.
“Mình vốn tưởng bản thân đã rất cẩn trọng rồi, không ngờ rằng lại có thể thu hút vị cường giả có tu vi thấp nhất là Hợp Đạo cảnh như Ngư Phu lão nhân ở nơi hẻo lánh như thế này.”
“Đúng là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ lão già có vẻ điên điên khùng khùng này thế mà lại có liên quan đến thanh tàn kiếm ở biển Tùng Vân cách nơi này đến vạn vạn dặm cơ chứ?”
Ngẫm lại thật kỹ từ đầu đến cuối quá trình tiếp xúc với Ngư Phụ, Lý Phàm phát hiện, tuy rằng việc lão ta bất ngờ xuất hiện khiến hắn giật mình nhưng mức độ nguy hiểm của lần tiếp xúc này quả thật kém xa tít tắp so với khi gặp mặt Thiên Y.
Ngay cả vị Hợp Đạo áo đen ở châu Nguyên Đạo đời trước cũng có uy áp cao hơn hẳn Ngư Phu lão nhân. Chẳng lẽ thực lực của lão không bằng vị Hợp Đạo áo đen kia?
Lý Phàm không cho rằng như vậy.
Thực lực chủ nhân của Thiên Sát Kiếm chắc chắn vượt xa tu sĩ Hợp Đạo bình thường.
Mặc dù vì một nguyên nhân nào đó mà lão bị mất trí nhưng tuyệt đối không thể xem thường lão ta được, cảm giác trong u minh khiến Lý Phàm không khỏi nghĩ vậy.
Trong quá trình tiếp xúc với lão, hắn hoàn toàn không có cảm giác như đang giao tiếp với một vị tiên tôn Hợp Đạo cường đại mà chỉ như đang chuyện trò với một vị trưởng bối thân thiện thì đúng hơn.
Ngoài chuyện lý trí của bản thân buộc hắn phải có lòng đề phòng ra, hắn hoàn toàn không hề cảm nhận được một tia uy áp dù là nhỏ nhất từ lão.
Tại sao lại có chuyện như vậy…
Lý Phàm hơi nheo mắt.
“Là do Ngư Phu lão nhân đã quên mất bản thân vốn là một cường giả?” Lý Phàm cảm thấy sự thật hẳn là như thế. Có thể sau chuyện này còn có bí ẩn nào khác nhưng đại khái chắn không sai lệch bao nhiêu.
“Cường giả có cấp bậc cao như Ngư Phụ nhưng lại điên điên khùng khùng, cứ lẩn quẩn trong địa phận của Vạn Tiên Minh thì thật là quá nguy hiểm.”
“Lỡ như lão bất ngờ lên cơn, trở nên điên loạn thì sức phá hoại mà lão gây ra chắc chắn không kém gì trận chiến ở châu Thiên Linh.”
“Mặc dù vậy, Vạn Tiên Minh vẫn để mặc lão mà không hề có ý xua đuổi. Sau việc này chắc chắn còn có một nguyên nhân sâu xa nào đó.”
“Nước quá sâu, một khi chưa có đủ khả năng tự vệ, mình nên hạn chế tiếp xúc với lão thì tốt hơn.” Tâm trạng dần bình phục, Lý Phàm mới nhìn xuống vị nữ tu sĩ Vạn Tiên Minh vẫn đang hôn mê.