Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 484. Thủ Tịch Trận Pháp Sư (2)

Chương 484. Thủ tịch trận pháp sư (2) Chương 484. Thủ tịch trận pháp sư (2)

Nàng ta chả thèm quay đầu lại mà bay về phía chân trời xa xăm. Lý Phàm nheo mắt nhìn theo hướng rời đi của tiểu cô nương:

“Bảo hổ lột da, tuy nguy hiểm vạn phần nhưng một khi thành công, lợi ích thu được sẽ cao gấp trăm ngàn lần.”

“Chỉ cần cẩn thận một chút, khi phát giác điều gì không ổn thì mình lập tức kích hoạt “Hoàn Chân”. Vậy thì nguy hiểm sẽ bị áp đến mức thấp nhất.”

“Hoặc có lẽ cũng không nguy hiểm như mình nghĩ. Thủ pháp của Ngư Phu lão nhân quỷ dị như vậy, ngay cả người trong cuộc như mình còn chẳng cảm nhận được gì.”

“Nếu không phải tiểu cô nương kia quá non, biểu hiện quá rõ ràng như thế, mình chưa chắc đã phát hiện được một chuyện khó ngờ và không có đạo lý như vậy.”

“Khoan…” Lý Phàm lập tức ý thức được điều gì đó.

“Cảm giác này có hơi giống với quỷ dị?”

Trong đầu của Lý Phàm, hình ảnh ở biển Tùng Vân lần lượt hiện ra: đoàn người trong Vân Thuỷ thiên cung; Thanh Ngưu kéo xe cho Phu Tử.

“Lưỡi của Thiên Sát kiếm giấu trong Vân Thủy thiên cung, đoàn người của Vân Thủy Thiên Cung đều hoá thân thành quỷ dị.”

“Ngay cả chủ nhân của Thiên Sát kiếm cũng vậy sao?”

“Đã có chuyện gì phát sinh vào thời gian đó?”

Ngay khi Lý Phàm đang suy tư thì một cảm giác kỳ lạ chợt tuôn ra trong lòng hắn. Hắn lập tức ngước nhìn lên: Lục Tuyết Tĩnh vốn bay rất xa, chỉ còn là một điểm đen nhỏ, giờ lại bất ngờ rơi thẳng xuống như chim gãy cánh, đè gãy khá nhiều cành cây, biến mất khỏi tầm mắt của Lý Phàm.

Cùng lúc đó, một cảnh tượng hiện ra trong đầu Lý Phàm:

Lục Tuyết Tĩnh quằn quại nằm giãy giụa trên đất với khuôn mặt cực kỳ đau đớn. Cả người nàng ta liên tục co giật như cá mắc cạn giãy đành đạch, như người phàm mất không khí vậy, giãy giụa trong tuyệt vọng.

Thấy cảnh này, Lý Phàm ngộ ra một điều: Khi chưa có sự cho phép của chủ nhân, “vật phẩm” tuyệt không thể rời xa khỏi chủ nhân.

Tuy ban nãy, Lý Phàm có mở miệng nói một câu “đi đi”, nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa sử dụng quyền lực của chủ nhân để ra lệnh.

Vì khi ấy, hắn vẫn chưa rõ mình có quyền hạn đến mức nào đối với “vật phẩm” này.

Nhưng bây giờ, tóm lại là Lý Phàm đã tự cảm nhận được rồi.

Lý Phàm không lập tức đi giải cứu tiểu cô nương đang bị đau đớn hành hạ kia.

Thay vào đó, hắn lại thông qua Lục Tuyết Tĩnh để cảm nhận những phát sinh trên cơ thể nàng, từ từ cảm ngộ quyền hạn của chủ nhân.

“Ừm, có thể mơ hồ cảm nhận được khung cảnh quanh nàng ta, còn có thể trực tiếp giao tiếp trong đầu nàng, ra lệnh cho nàng.”

“Xem ra khối linh phù truyền tin lúc nãy trở thành vật dư thừa rồi, lại trở thành điểm sơ hở.”

“Vẫn nên thu hồi lại thì tốt hơn.”

Lý Phàm cứ thong thả như vậy, từ từ bay đến cạnh Lục Tuyết Tĩnh.

Do phải chịu đau đớn một thời gian dài, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đây đã trắng bệch như tờ giấy, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi như mới vừa được vớt từ dưới nước lên.

Thân hình yểu điệu như ẩn như hiện dưới làn áo đã bị ướt đẫm.

Đôi tay Lý Phàm giữ chặt lấy thân hình đang không ngừng run rẩy của nàng, hắn truyền linh lực vào người nàng rồi tuần hoàn một vòng.

Cơ thể của đối phương không hề có chút phòng bị trước Lý Phàm, hắn hoàn thành kiểm tra một cách nhanh chóng. Giờ đây, trong mắt hắn, thiếu nữ này đã không còn một chút bí mật nào nữa.

Khi thấy rõ kỳ vật Trúc Cơ trong đan điền của Lục Tuyết Tĩnh, Lý Phàm không khỏi cảm khái: một vùng vạn dặm bị đông kết thành khối băng.

Thậm chí, hắn có thể mơ hồ thấy được khá nhiều thành trì và thôn trang ẩn hiện bên trong.

Một luồng thông tin bất ngờ hiện ra trong đầu Lý Phàm: “Địa chi kỳ vật: Lẫm Đông Băng Tinh.”

“Đúng là tiên nhị đại đỉnh cấp trong Vạn Tiên Minh, không chỉ có thể đạt tới Trúc Cơ khi mới hai mươi ba tuổi mà còn có kỳ vật Trúc Cơ tương hợp với thể chất lẫn công pháp của bản thân.”

“Khởi điểm cuộc sống của nàng là thứ mà những tu sĩ bình thường khác có làm trâu làm ngựa cả đời cũng khó thể nào đạt tới.”

“Đáng tiếc, đầu óc không được tốt lắm…”

Lý Phàm đánh giá với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng hắn hoàn toàn không có chút thương hoa tiếc ngọc gì.

Lý Phàm tiếp tục nghiên cứu: “Trong cơ thể chỉ có linh khí, không hề có bất kỳ lực lượng kỳ dị hay vết tích trận pháp, cấm chế nào…”

“Thế thì sự đau đớn này xuất phát từ đâu…”

“Nó cứ như trực tiếp thông qua bản nguyên để thay đổi bản chất kết cấu của cơ thể.”

“Một khi không còn chủ nhân cũng đồng nghĩa với việc mất đi cơ sở của sự sống.”

“Thủ đoạn như vậy thật vượt xa sức tưởng tượng.”

Trong lúc hắn vẫn đang ngạc nhiên vì khả năng phi thường của Ngư Phụ thì động tác giãy giụa của Lục Tuyết Tĩnh ngày càng yếu ớt, tròng mắt của nàng cũng càng lúc càng mất đi tiêu cự.

“Chủ nhân… cứu ta.” Âm thanh cầu cứu của Lục Tuyết Tĩnh vang lên trong đầu Lý Phàm.

Có lẽ là do bị bản năng cầu sinh ép buộc, nàng ta cuối cùng cũng chịu khuất phục trước Lý Phàm.

Lý Phàm cười cười, chạm nhẹ tay phải lên đầu nàng.

“Ha…”

Cơ thể của Lục Tuyết Tĩnh cong lên như lại được hít thở vậy, nàng gấp rút hô hấp mạnh.

Đồng thời, có lẽ là vì di chứng từ việc bị cơn đau hành hạ kéo dài lúc nãy, nàng chỉ mới gắng gượng được một hồi thì lại ngã vật ra đất, bắt đầu run rẩy co giật.

Từ đầu đến cuối, Lý Phàm vẫn không bỏ tay ra khỏi đầu nàng.

Bình Luận (0)
Comment