Không biết qua bao lâu, Lục Tuyết Tĩnh mới khôi phục lại bình thường. Cơ thể lẫn tinh thần đều đã đạt tới cực hạn mà bản thân có thể tiếp nhận khiến nàng ta rơi vào giấc ngủ say.
“Quá nhỏ dại ấu trĩ, nếu cứ vậy để nàng ta trở về thì e rằng dù có vì giữ mạng mà cố gắng che đậy, nàng chưa chắc đã có thể qua mắt được người khác.”
“Cần phải chỉ dẫn một thời gian.”
Lý Phàm nhìn Lục Tuyết Tĩnh vẫn đang say ngủ, khuôn mặt của nàng ửng hồng một cách không bình thường. Hắn rút tay lại, chuyển sang điểm vào mi tâm của nàng.
Vân Thủy Huyễn Mộng Công, phát động!
Khi Lý Phàm bước vào Kim Đan kỳ, cường độ thần thức của hắn cũng nhảy vọt về chất nên mộng cảnh mà hắn tạo ra lại càng chân thực hơn.
Liên tục tạo ra những mộng cảnh luân hồi, Lý Phàm lấy thân phận của chủ nhân ở bên cạnh Lục Tuyết Tĩnh, dạy dỗ nàng cách ứng xử với những tình huống có thể phát sinh khi nàng trở về với mẫu thân.
Còn Lý Phàm, thông qua mộng cảnh, hắn cũng biết được một số tin tức đại khái của mẫu thân nàng - Lục Khê Thiền.
Rất cường thế, ham muốn kiểm soát cực mạnh.
Từ rất sớm, bà ta đã vẽ sẵn con đường tu hành cho Lục Tuyết Tĩnh.
Vì công vụ quá bận rộn, bản tôn không thể ở bên cạnh nữ nhi nên bà ta đành để một phân thân bên cạnh để chăm sóc con gái.
Bà ta nói một không hai, không hề có thứ gọi là tâm sự tình cảm với con cái.
“Nếu mình không ra tay, Lục Tuyết Tĩnh có thể sẽ bị dạy thành phế vật mất rồi.”
Lý Phàm thầm lắc đầu.
…
Khi mặt trời xuống núi, Lục Tuyết Tĩnh mới từ từ tỉnh dậy từ trong mộng ảo vô hạn.
Sự mê mang trong mắt dần biến mất, khi nhìn thấy Lý Phàm, nàng lập tức gọi theo bản năng mà gọi: “Chủ nhân…”
Nhưng rất nhanh, nàng liền cảm thấy không đúng.
Tuy rằng có một tia bối rối hiện lên trong mắt, nhưng do cơ thể đã hình thành bản năng, lại thêm cảnh bị đau đớn như luyện ngục hành hạ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Lục Tuyết Tĩnh thật không thể lấy được chút dũng khí để phản kháng.
Chỉ cân nhắc một lúc, nàng đã trở mình ngồi dậy, thuần thục quỳ mọp xuống trước mặt Lý Phàm, trán chạm mặt đất.
Chưa được Lý Phàm phân phó, nàng không dám tự ý cử động.
“Ngươi đi đi, kiên nhẫn ẩn thân tu luyện, chờ mệnh lệnh của ta là được.” Qua một lúc lâu, Lý Phàm mới mở lời.
“Nô tì đã hiểu.” Lục Tuyết Tĩnh lần nữa dập đầu cúi lạy.
Sau đó, nàng mới đứng dậy bay đi, hành động không hề thấy có chút hoảng loạn nào, khuôn mặt cũng trở lại nét kiêu ngạo như lúc trước.
“Có được sự phối hợp của Lục Tuyết Tĩnh, cơ hội để mình có thể vào Ngũ Hành đại động thiên lại càng cao hơn. Kết quả thành hay bại, còn phải chờ xem diễn biến như thế nào.”
“Nhưng việc nên làm vẫn phải chuẩn bị trước.”
Lý Phàm nhìn hướng Lục Tuyết Tĩnh rời đi, một lúc sau, cả người hắn cũng biến thành một tia sáng bắn về thành Thiên Vũ.
Trước khi bắt đầu tu luyện, Lý Phàm tìm hiểu những tin tức về Quan Hành Tu - chỉ huy sứ Cảnh Vệ viện của châu Thiên Vũ.
Trước đó, khi tỏ thái độ khác thường để mặc Lý Phàm tự do đi lại, Kỷ Hoành Đạo đã từng nói “không cần phải lo lắng phát sinh việc ngoài ý muốn”.
Lúc ấy, Lý Phàm đã có dự cảm: vị chỉ huy sứ này chắc chắn đã phải chịu một kết quả thê thảm.
Giờ nghe ngóng quả thật không sai, đầu tiên là bị cách chức điều tra, rồi sau đó là hàng loạt án phạt: Tiêu trừ đi một đại cảnh giới, lưu đày đi Lan Lâm châu xa xôi ở tận cực Nam.
Hình phạt không nhẹ chút nào.
Trừ Quan Hành Tu, còn có hai vị chỉ huy sứ khác cũng bị trách phạt. Tuy không bị nặng như việc tiêu trừ đi tu vi, nhưng họ cũng bị điều khỏi đơn vị, đành vô duyên với chức vụ chỉ huy trong Cảnh Vệ viện.
“Vạn Tiên Minh dùng biện pháp mạnh mẽ này để thông báo cho những người bên dưới biết được quyết tâm xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận.”
“Không cần biết ngươi bị oan khuất hay là bị nhân vật lớn đứng phía sau giật dây, chỉ cần có hành động ảnh hưởng đến việc triển khai Thiên Huyền Toả Linh Trận thì ngươi chắc chắn phải lãnh trọn tám mươi gậy lớn.”
“Để tranh đoạt được chức vụ tổng chỉ huy sứ, ngươi có thể sử dụng chút âm mưu.”
“Nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến quá trình xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận.”
“...”
“Theo sau chuyện ba vị ứng cử viên rút lui do việc ngoài ý muốn, người tiếp nhiệm vị trí tổng chỉ huy sứ tiếp theo là ai gần như đã quá rõ ràng rồi.”
“Vốn không có khả năng cao, ngay cả y trước đó cũng không hề trông đợi mình đắc cử, y thật sự là kẻ chỉ nằm không cũng chiến thắng…”
“Lữ Tuấn Nghi - đến từ châu Thiên Vận.”
“Châu Thiên Vận...”
Lý Phàm chợt nhớ tới Hà Chính Hạo đang nhậm chức ở châu Thiên Vận. Một người đắc đạo, gà chó lên trời, không biết dịp này y có được chút lợi ích nào không.
Sau khi suy nghĩ, Lý Phàm quyết định không hỏi Hà Chính Hạo mà phát tin tức cho Kinh Huyền đạo nhân – là cấp trên trực tiếp, có địa vị cao hơn hẳn so với Hà Chính Hạo.
Nếu như Lữ Tuấn Nghi được thăng nhiệm chỉ huy sứ, y đáng lý sẽ được nhiều lợi ích. Chưa thấy Kinh Huyền trả lời, Lý Phàm cũng không hối thúc.
Tiếp đến, Lý Phàm lại xem một chút tin tức về chuyện Cực Thành tiên tôn treo thưởng bảo vật tăng tuổi thọ. Thời hạn ba năm sắp đến, chỉ còn tám tháng nữa thôi.
Theo như dân gian truyền miệng, trừ trường sinh quả có thể tăng năm trăm năm tuổi thọ gần như nắm chắc vị trí thứ nhất ra, những vị trí tiếp theo đang bị cạnh tranh kịch liệt.