Đến mức ban tổ chức phải mời tu sĩ chuyên nghiệp đến giám định thời gian tăng tuổi thọ của bảo vật chính xác đến từng tháng!
“Hóa sinh thọ quả chỉ có thể tăng ba trăm năm…” Trong lòng, Lý Phàm thầm nuối tiếc thở dài.
Cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác quá mức hấp dẫn, khiến cho sự cạnh tranh kịch liệt vượt xa mức tưởng tượng.
“Hơi miễn cưỡng, nhưng muốn tìm bảo vật tăng tuổi thọ khác là không thể thực hiện được nữa rồi.”
“Chỉ có thể trông cậy vào tạo hóa mà thôi.”
Tắt đi thông tin từ Thiên Huyền Kính, Lý Phàm loại trừ tạp niệm, tâm thần trầm định, chuyên tâm tu luyện.
Thế nhưng bế quan chưa được bao lâu, Lý Phàm bất ngờ nhận được một luồng tu vi hồi báo khiến hắn phải cắt ngang việc tu luyện.
Liên miên bất tuyệt, mặc dù không bằng số tu vi mà Hà Chính Hạo và Tô tiểu muội hồi báo lúc kết đan nhưng đối với Lý Phàm lúc này mà nói, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, giúp giảm nhẹ gánh nặng để Lý Phàm bước vào Kim Đan trung kỳ.
“Đây là…” Sau một lúc cảm nhận, Lý Phàm hơi kinh ngạc: “Tiết Mạc?”
“Y đến “Phàm Nhân Hóa Thần Bích” cảm ngộ, thế mà thật sự đã có thu hoạch?”
“Từ lượng tu vi hồi báo này, có thể thấy y ít nhất cũng đã kết Kim Đan tam pháp rồi.”
“Thật thú vị, Phàm Nhân Hóa Thần, quả thật danh bất hư truyền. Xem ra khi có thời gian, mình cũng nên đến đó tham quan.”
Lý Phàm vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì nhận được truyền tin của Tiết Mạc, giọng của y có vẻ rất mừng rỡ: “Ha ha, Lý Phàm đạo hữu, ta thành công rồi!”
“Thật cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi gợi ý kỳ cảnh vạn pháp cộng hưởng này, ta sao có thể dựa vào ba pháp để thành Kim Đan được chứ?”
“Ân tình của đạo hữu, ta suốt đời không dám quên!”
…
Lý Phàm mỉm cười nhưng không đáp lời.
Hắn thu linh phù truyền tin vào, lại tịnh tâm tu luyện.
Trong lòng, hắn tự nhủ: “Ngươi nỗ lực tu luyện chính là báo đáp tốt nhất cho ta rồi.”
Không ngờ, chỉ hai tháng ngắn ngủi qua đi, hắn lại bị một luồng tu vi hồi báo cường đại khác buộc phải ngừng tu luyện.
Luồng tu vi này nhiều gấp vài lần so với Tiết Mộ. Rõ ràng, người này có liên hệ mật thiết với Lý Phàm hơn.
“Tiêu Hằng?”
“Đột phá đến Kim Đan trung kỳ rồi?” Cảm nhận liên hệ từ hư vô truyền lại, Lý Phàm có hơi kinh hỷ.
“Lúc này, y có lẽ đang ở châu Thạch Lâm. Đáng tiếc, vì cự ly quá xa, mình không thể dùng Vô Tướng Sát Cơ để kiểm tra.”
“Nhanh như vậy mà đã có thể đột phá, có lẽ y gặp được cơ duyên gì đó.”
Lại có thêm một trợ lực, yêu cầu để tấn cấp lại càng nhẹ hơn.
“Xem ra, trước khi kết thúc kỳ hạn, mình hẳn có thể luyện đến Kim Đan tiền kỳ viên mãn.”
“Chỉ là không biết bình cảnh thiên chi ách khi đột phá tiểu cảnh giới lần này có rắc rối hay không.”
Lý Phàm mang theo sự hưng phấn này, lần nữa chìm vào tu luyện.
Thế nhưng, những sự kiện xảy ra trong vài tháng tiếp theo lại khiến Lý Phàm vừa phấn khởi vừa lo âu: Lý Phàm có được một mùa bội thu.
Vì, ngoài Tiết Mộ và Tiêu Hằng, trong vòng hơn nửa năm, trừ Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba đã biến mất trong di tích Triều Nguyên tông, lần lượt có Hà Chính Hạo, tỉ muội họ Ân, thậm chí cả Triệu Nhị Bảo và Tô Trường Ngọc cũng liên tiếp đột phá.
Nên biết rằng, Tô Trường Ngọc định dùng “dựa ta để trúc cơ” để tu luyện, hơn nữa, lượng tu vi y hồi báo lần này đã vượt xa một tu sĩ Trúc Cơ thông thường.
“Chẳng lẽ y đã thành công “dựa ta để trúc cơ” rồi?”
Ân thượng nhân mổ xẻ hàng trăm cái xác của chính mình mà cũng chỉ có thể thành công một nửa.
Từ lúc nào mà tư chất của Tô Trường Ngọc lại trở nên ưu tú đến vậy chứ?
Hơn nữa, điều càng khiến Lý Phàm để tâm là một hai tu sĩ cùng lúc đột phá thì có thể dùng từ trùng hợp để giải thích.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, lại có tình trạng đột phá quy mô lớn như thế này xuất hiện, chuyện này khiến Lý Phàm không khỏi hoài nghi ràng đang có một biến hoá kỳ lạ nào đó lặng lẽ phát sinh.
Để chứng minh suy đoán của mình, Lý Phàm bỏ cả tu luyện, vào Thiên Huyền Kính để tìm kiếm tình báo.
Lấy từ khoá “đột phá” để tìm kiếm, Lý Phàm phát hiện, trong một năm trở lại đây, tin tức liên quan đến tu sĩ đột phá xuất hiện nhiều hơn hẳn lúc trước.
Thậm chí có dấu hiệu giống miệng giếng phun trào.
Trong những lời nói phấn khởi của các tu sĩ, Lý Phàm biết được đa số bọn họ may mắn không hề gặp phải bình cảnh thiên chi ách, tu vi đến viên mãn là tự dưng đột phá thành công.
Hiện tượng này không phải duy nhất, có rất nhiều tu sĩ trước kia bị bình cảnh khoá chặt tu vi, nay lại vô duyên vô cớ tự đột phá.
“Tu luyện dường như trở nên dễ dàng hơn rồi.” Rất nhiều tu sĩ đều đưa ra cảm nhận như vậy.
Tuy nhiên, vì số lượng tu sĩ cấp thấp quá nhiều, vẫn còn rất nhiều tu sĩ chưa đột phá tấn cấp.
Vậy nên đại đa số mọi người đều chỉ nghĩ những tu sĩ này khoe khoang sau khi đột phá nên cũng chẳng mấy để ý.
Nhưng riêng Lý Phàm thì lại nghĩ khác.
“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến việc Vạn Tiên Minh gấp rút xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận sao?” Lý Phàm không thể không liên kết hai sự kiện này lại với nhau.
Số lượng tu sĩ không thể quá nhiều mà cũng chẳng thể quá ít.
Thông qua nhiệm vụ diệt sát dị thú lông đỏ trên hoang đảo, Lý Phàm đã hiểu ra được Vạn Tiên Minh có ý khống chế số lượng tu sĩ dưới trướng.