Trong khoảng thời gian này, phân thân chỉ làm đúng một chuyện, đó là lấy được thân phận hợp pháp của Vạn Tiên Minh.
Sau khi đến Kim Đan kỳ, tu sĩ mà muốn gia nhập Vạn Tiên Minh thì không còn đơn giản như tìm người giới thiệu là được.
Dù gì thì con đường tu hành gian nan, tán tu tu luyện đến Trúc Cơ đã là cực kỳ khó khăn rồi.
Tán tu Kim Đan, thực sự ít gặp.
Tuy không đến mức phải tiếp nhận khảo nghiệm Bạch Ngọc Vấn Tâm Đài như khi tiến vào biên chế nhưng tu sĩ tối thiểu cũng phải tiếp nhận tra hỏi và một vài nhiệm vụ khảo nghiệm.
May mà Lý Phàm đã sớm tìm hiểu trước quá trình.
Mặc dù trắc trở một phen nhưng cuối cùng phân thân vẫn gia nhập Vạn Tiên Minh thành công, còn tiện thể làm quen với trấn thủ của thành Câu Dư ở châu Thiên Vũ, Chu Lạc.
Chu Lạc là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng vì phân thân Tiêu Phàm trẻ tuổi, còn là tán tu mà đã tu đến Kim Đan kỳ nên y cũng khách khí vài phần.
Sau khi hai người trao đổi linh phù truyền tin cho nhau, phân thân tiến vào truyền tống trận, đầu tiên là truyền tống đến thành Thiên Vũ.
Sau đó, hắn đi thẳng đến châu Thiên Quyền, là nơi Cực Thành tiên tôn tổ chức trao thưởng.
Châu Thiên Quyền, tên như ý nghĩa, có hàng ngàn liên hệ với chữ “Quyền”.
Rất nhiều tu sĩ thân mang chức vị quan trọng trong Vạn Tiên Minh đều đặt mua sản nghiệp và xây dựng động phủ ở đây. Cho nên, thân quyến và bộ hạ có quan hệ với bọn họ thường cũng đi cùng.
Vì vậy, nước lên thì thuyền lên, đất ở châu Thiên Quyền có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Không như những châu khác, còn có đất trống đất hoang miên man.
Ở đây, phóng tầm mắt nhìn ra, châu Thiên Quyền lớn như vậy mà ở thôn quê thôi đã có hết trận pháp tư nhân này đến trận pháp tư nhân khác bao phủ biểu thị nơi đây đã có người ở.
Trong khi đó, có thể ở trong thành Thiên Quyền thì là quyền quý trong quyền quý.
Thiên Cực viện của Cực Thành tiên tôn nằm trong chính thành Thiên Quyền.
Phân thân Tiêu Phàm rời khỏi truyền tống trận, chỉ cần nghe ngóng một hồi là đã biết vị trí của Thiên Cực viện.
Đến cửa, có hai vị tu sĩ mặc trường bào màu xám đứng sừng sững hai bên. Xem tu vi, vậy mà đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng như tỏ ý người sống chớ gần.
Tuy nhiên, sau khi Tiêu Phàm nói mình đến tham gia tranh giải thưởng và có mang theo bảo vật kéo dài tuổi thọ, bọn họ lập tức đổi sang gương mặt cực kỳ nhiệt tình.
Một chùm sáng quét ra từ trên cửa, xác nhận thân phận của phân thân.
Tiếp theo, một người trong số đó lập tức bảo: “Đạo hữu Tiêu Phàm đúng chứ? Mời tới bên này.”
Sau đó, người nọ đưa Tiêu Phàm vào trong Thiên Cực viện, quẹo tới quẹo lui một hồi thì tới một đại sảnh.
Bên trong, có không ít tu sĩ đã sớm tụ tập tại đây, mọi người đều dồn mắt tập trung về phía một mặt kính treo giữa sảnh.
Lý Phàm nhìn vô, thấy rõ từng hàng tên tu sĩ cùng với bảo vật họ dâng tặng được xếp hạng bên trên.
Trong tiếng nghị luận của tu sĩ, Lý Phàm mới biết được nguyên nhân.
Thì ra, lần treo giải thường này gây nên danh tiếng quá lớn, ngoài việc thu hút vô số tu sĩ đến đây tặng bảo bối ra, nó còn khiến một số người cảm thấy bất mãn.
Bọn họ cho rằng, cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác là khen thưởng của Vạn Tiên Minh dành cho công lao của Cực Thành tiên tôn.
Là biểu tượng vinh quang.
Nhưng bây giờ, vì mà sống mà Cực Thành tiên tôn lại lựa chọn đem phần vinh quang này chuyển cho người khác, đây là kinh nhờn vinh quang của Vạn Tiên Minh!
Người sáng suốt đều thấy được đám người đưa ra lý lẽ này căn bản là cố ý đến gây sự.
Cực Thành tiên tôn chấp chưởng Cảnh Vệ viện hơn trăm năm, tuy rằng ông ta quyền cao chức trọng nhưng cũng không tránh khỏi có rất nhiều kẻ thù.
Hiện giờ, bản thân ông ta bị trọng thương phải từ chức tổng chỉ huy, mắt thấy lại càng gần hết thọ nguyên, những kẻ thù kia đương nhiên sẽ muốn gây sóng gió một phen.
Mặc dù là vì đại cục, và cũng là vì mặt mũi của Vạn Tiên Minh nên họ sẽ không trực tiếp đánh tới cửa.
Nhưng âm thầm ác ý bôi nhọ Cực Thành tiên tôn thì lại không có vấn đề gì.
Kết quả, các loại tin đồn thất thiệt được tung ra gần như trong cùng một đêm.
Đều đứng ở góc độ đại nghĩa mà chỉ trích Cực Thành tiên tôn.
Sóng gió quá lớn, sau đó, còn có một lời đồn mơ hồ được truyền ra ngoài, nói cái gì mà dưới áp lực bị bức bách, Cực Thành tiên tôn chỉ đành để ba danh ngạch sử dụng Diễn Pháp Giác được định sẵn cho hậu bối của tiên tôn khác để cầu dàn xếp ổn thỏa.
Còn các tu sĩ khác chỉ là những kẻ biếu không bảo vật, may áo cưới cho người mà thôi.
Lời đồn này vừa nghe đã biết giả nhưng chả hiểu sao nó truyền càng lúc càng vang, vậy mà lại có người tin là thật.
Ngay khi có không ít tu sĩ rút lui, lúc này, Cực Thành tiên tôn, vốn vẫn luôn im lặng, nay cũng phải lên tiếng đính chính:
“Chuyện định sẵn danh ngạch chỉ là giả dối, không có thật.”
“Vì công bằng công chính và để lấy được sự tin tưởng của mọi người. Trong lần bình chọn bảo vật kéo dài tuổi thọ này, người của Thiên Cực viện sẽ không tham dự, mà thay vào đó, thứ hạng sẽ được Thiên Huyền Kính công bố, đảm bảo không có gì mờ ám phía sau.”
Nghe được kết quả sẽ do Thiên Huyền Kính giám định, rốt cuộc các tu sĩ cũng bình tĩnh lại.
Có Thiên Huyền Kính thì chắc chắn không thể mờ ám được.