Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 490 - Chương 490. Thiên Đô Hoá Vũ Đan (2)

Chương 490. Thiên Đô Hoá Vũ đan (2) Chương 490. Thiên Đô Hoá Vũ đan (2)

Sau đó, Cực Thành tiên tôn còn hứa rằng, nếu mà bảo vật tu sĩ mang tới không có trong ba hạng đầu thì ông ta cũng sẽ mua lại với giá gấp đôi thị trường, trả thù lao tương xứng tại chỗ.

Có lời hứa hẹn từ chính miệng vị tiên tôn này, tu sĩ tham gia giải treo thường rốt cuộc cũng lại ngày càng nhiều thêm.

Mắt thấy kỳ hạn treo thưởng ba năm đã sắp sửa kết thúc, sau khi giao bảo vật kéo dài tuổi thọ xong, ai nấy cũng đều không rời khỏi mà tập trung trong đại sảnh này nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên Thiên Huyền Kính từng giây từng phút.

Lý Phàm cũng nhìn về phía bảng xếp hạng, chỉ thấy, người đầu tiên không rõ tên gì nhưng lại có tên bảo vật, Trường SInh quả kéo dài tuổi thọ 500 năm.

Trong khi đó, vị thứ hai thì lại kém một khoảng lớn:

“Vạn Dục, Thanh Mộc trường thọ đan, có thể kéo dài tuổi thọ 286 năm.”

Lý Phàm thấy thế, không nhịn được mà thầm thở phào trong bụng:

“Không ngờ Vãng Sinh Thọ quả của mình còn có thể xếp ở hạng hai. Thật sự là may mắn.”

Lý Phàm tiếp tục nhìn xuống ưới, nằm trên bảng xếp hạng đều là một vài bảo vật kéo dài tuổi thọ mà hắn chưa từng nghe qua.

“Cực Thành tiên tôn từng dùng quá nhiều bảo vật kéo dài tuổi thọ, cũng chỉ có những món gần như chỉ có một trên đời, khó tìm được cái thứ hai, mới có hiệu quả.”

Lúc hắn đang suy nghĩ thì trong đại sảnh, lại có một vị tu sĩ tiến vào.

Người nọ không coi ai ra gì, cũng không thèm nhìn tu sĩ xung quanh mà đi thẳng tới dưới Thiên Huyền Kính ở trung tâm rồi lấy ra một hộp gỗ màu tím, từ từ mở ra, nói:

“Ta có một viên Thiên Đô Hoá Vũ đan có thể kéo dài tuổi thọ 800 năm, muốn hiến cho Cực Thành tiên tôn đại nhân!”

Giọng nói của y tuy nhỏ, nhưng khi rơi vào trong tai mọi người thì lại giống như sấm nổ, khiến ai nấy đều kinh hãi đứng lên mà quan sát tu sĩ mới tới này.

Lý Phàm cũng không khỏi nhìn về phía đối phương.

“Thiên Đô Hoá Vũ đan? Đến từ châu Nguyên Đạo?”

“Chờ chút, vị này... trông hơi quen.”

Chốc lát, Lý Phàm nhận ra thân phận của vị tu sĩ này.

Chính là vị tu sĩ, vào cuối năm 16 sau Lưu Điểm, trong biển Tùng Vân, đã trúng được giải nhất trò cược cá, ẵm trọn 156 vạn điểm cống hiến – Hàn Dịch.

“Là y?” Khuôn mặt ngạo nghễ của tu sĩ trước mắt và thanh niên giống như điên trong ký ức kia chồng lên nhau.

Lý Phàm ngây người.

“Thế mà y lại không chết? Không chỉ tránh được trận diệt thế của Mặc Sát mà y hình như còn gặp được kỳ ngộ khác ở châu Nguyên Đạo nữa chứ?”

“Loại vận may này...”

Lý Phàm nhất thời nảy sinh hứng thú với cái tên Hàn Dịch này.

Tỉ mỉ quan sát, y hoàn toàn khác so với hình tượng trang phục rách rưới, tóc tai nhếch nhác lúc trước.

Lúc này, Hàn Dịch mặc một bộ trường bào màu tím ánh vàng, trên đó có ánh sáng lưu chuyển mơ hồ, xem ra cũng không phải vật bình thường. Tay trái đeo nhẫn trữ vật bằng ngọc lục bảo, ngoại trừ công năng trữ vật ra thì còn có dấu vết của trận pháp.

Lần đầu nhìn vào y, người ta không khỏi cảm thấy đây là người có khí độ phi phàm, không phú thì quý.

Ngoài ra, bản thân y cũng là tu sĩ không tầm thường.

Mười ba năm trước, y còn chưa đột phá lên Trúc Cơ kỳ mà bây giờ, y đã có tu vi Kim Đan ngang với Lý Phàm.

“Thú vị.” Lý Phàm khẽ chớp mắt, nhoẻn miệng cười.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt Thiên Huyền Kính giữa đại sảnh toả ra một chùm sáng bạc quét lên chiếc hộp gỗ tía trong tay Hàn Dịch.

Một lát sau, chiếc hộp gỗ tía biến mất, còn bảng xếp hạng trên Thiên Huyền Kính cũng có sự thay đổi.

Người đứng đầu bảng bất ngờ đổi thành: “Hàn Dịch, Thiên Đô Hoá Vũ đan, có thể kéo dài tuổi thọ 806 năm.”

Nhất thời, tu sĩ trong sảnh ai nấy đều xôn xao.

“Là thật? Tiểu tử này không hề mạnh miệng?”

“Chỉ là tu sĩ Kim Đan mà vận may cũng quá tốt đi? Thế mà lại có thể tìm được bảo vật kéo dài 800 tuổi thọ? Thật sự là làm ta ghen tỵ.”

“Thiên Đô Hoá Vũ đan... hình như ta đã từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải.”

“Có phải vị Lam Vũ tiên tôn ở châu Nguyên Đạo mới vừa vẫn lạc trước đó tu hành công pháp có tên “Thiên Đô Hóa Vũ Công”đúng không? Nghe nói hiện giờ, tu sĩ trong châu Nguyên Đạo chính đang tranh đấu túi bụi cũng chỉ vì môn Hợp Đạo chân công này, tu sĩ vẫn lạc nhiều vô kể. Chẳng biết Thiên Đô Hoá Vũ đan này có quan hệ gì với Lam Vũ tiên tôn.”

Mọi người bàn tán ầm ĩ, những ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Dịch chứa đầy những cảm xúc khác nhau.

Trong khi đó, mặc dù đối mặt với ánh mắt của rất nhiều tu sĩ có tu vi cao hơn mình nhưng Hàn Dịch vẫn tỏ ra bình thản ung dung, mặt không đổi sắc.

Thậm chí, y còn tiêu sái hành lễ với mọi người một cái, vừa cười vừa nói: “Đa tạ chư vị! Không ngoài dự liệu thì vị trí thứ nhất của lần treo giải thưởng này sẽ thuộc về ta.”

Lời này vừa ra, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều không thể đẹp nổi.

Hàn Dịch lại chẳng hề để ý, không biết lấy từ đâu ra một chiếc quạt giấy rồi mở ra cái “xoạt”, y nhàn nhã tự đắc phẩy phẩy, tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Hàn Dịch đột nhiên xuất hiện khiến bầu không khí trong đại sảnh Thiên Cực viện trầm trọng hơn không ít, mọi người không còn thảo luận nhiệt liệt như trước nữa.

Hạng nhất và hạng hai gần như đã được định ra.

Tuy nhiên, hạng ba có thể sẽ có biến động, nhưng độ chú ý hiển nhiên không cao như trước.

Bình Luận (0)
Comment