Mặc dù công pháp được Diễn Pháp Giác thôi diễn cũng bất phàm, nhưng hạng ba cũng chỉ có thể được thôi diễn công pháp đến cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, so với công pháp Hoá Thần, hay thậm chí là Hợp Đạo thì nó hoàn toàn không thể sánh bằng.
Qua gần nửa ngày, liên tiếp có hai ba tu sĩ đến đại sảnh. Mắt thấy bảng xếp hạng trên Thiên Huyền Kính, bọn họ cũng biết cạnh tranh ba hạng đầu là không thể nào.
Tuy vậy, vì hứa hẹn trả thù lao gấp đôi của Cực Thành tiên tôn, những tu sĩ này đều từng người từng người một dâng bảo vật lên.
Lý Phàm thấy cũng đã đến lúc rồi, mới lấy vãng sinh thọ quả từ trong nhẫn trữ vật ra, đặt lên trước Thiên Huyền Kính.
Ánh sáng lóe lên, bảng xếp hạng Thiên Huyền Kính lại thay đổi một lần nữa.
“Tiêu Phàm, vãng sinh thọ quả, có thể kéo dài 300 năm tuổi thọ.”
Kẻ cạnh tranh mới là Lý Phàm xuất hiện khiến bầu không khí đè nén trong đại sảnh bị nhấc lên một gợn sóng.
Đến nỗi, có một vị tu sĩ bỗng nhiên đứng lên, hai bắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Lý Phàm như có mối thù không đội trời chung với hắn vậy.
“Vạn huynh! Tỉnh táo, tỉnh táo!”
Thì ra, người này là hạng hai ban nãy, Vạn Dục.
Hàn Dịch và Lý Phàm xuất hiện lập tức đá gã ra khỏi ba hạng đầu, khiến gã mất đi cơ hội được sử dụng Diễn Pháp Giác.
Ánh mắt của Lý Phàm chỉ hơi dừng lại trên người gã ta một thoáng, sau đó hoàn toàn không thèm nhìn nữa.
Dưới ánh nhìn soi mói của chúng tu sĩ, Lý Phạm chậm rãi đi tới cạnh Hàn Dịch rồi ngồi xuống.
Hàn Dịch cũng quan sát Lý Phàm, ánh mắt lóe lên một tia tinh quang.
Có điều, lúc này y cũng không nói gì, chỉ chắp tay với Lý Phàm và mỉm cười.
Lý Phàm khẽ gật đầu rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Lại qua nửa tuần trà, bề mặt Thiên Huyền Kính bắt đầu hiện ra con số đếm ngược, có nghĩa là thời hạn cuối cùng không còn bao lâu nữa.
Ngay lúc này, có một bóng người ăn mặc như thư sinh lao vào. Bóng người kia dừng trước Thiên Huyền Kính, ngửa đầu híp mắt. Phản ứng của y cũng rất thú vị, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó lại lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Y quét mắt ra một vòng rồi nhìn chằm chằm vào Hàn Dịch.
Tiếp theo, y cũng học Lý Phàm, tìm chỗ ngồi xuống cạnh Hàn Dịch.
Hàn Dịch không khỏi cười xuỳ: “Thú vị!”
Nhưng động tác vỗ quạt của y lại trở nên hơi dồn dập.
Đếm ngược của Thiên Huyền Kính từ từ về không.
Ngay sau đó, một tu sĩ mặc áo bào màu xanh bỗng nhiên xuất hiện trong đại sảnh. Y cao giọng nói: “Hàn Dịch, Tây Môn Nguyệt, Tiên Phàm, mời ba vị đi theo ta.”
“Những tu sĩ còn lại nán lại ở đây, sẽ có người chuyên phụ trách thẩm tra đối chiếu rồi trả thù lao tương ứng cho các vị.”
Hàn Dịch nghe vậy, việc tốt không nhường ai, đứng dậy đi đầu.
Lý Phàm đứng lên, làm động tác mời với hạng hai Tây Môn Nguyệt. Tây Môn Nguyệt do dự một nhịp rồi nhẹ giọng tạ ơn, đi theo sau Hàn Dịch ra ngoài.
Lý Phàm đi sau ba người.
Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của chúng tu sĩ, ba người bọn họ đi theo tu sĩ áo bào xanh ra đại sảnh rồi rẽ phải, tiến vào bên trong.
Xuyên qua hơn mười con đường, cuối cùng, bọn họ đi tới một mái đình lớn, bên trong tiểu viện có một cây đại thụ.
Cây đại thụ này có vẻ đã từng rất tươi tốt, chạc cây vươn dài, gần như bao trùm cả không trung trên tiểu viện. Nhưng bây giờ, không biết nó đã gặp phải chuyện gì mà lá cây rụng sạch, ngay cả thân cây cũng hiện ra dấu vết của sự khô héo.
Dưới cây, có một vị lão giả tóc trắng xóa đang đứng chờ.
Thân thể của ông lão hơi còng, ông vuốt ve cây đại thụ như sắp nghênh đón tử vong ở trước mặt.
Bóng lưng có phần tiêu điều.
“Bái kiến tiên tôn!” Ba người Lý Phàm thấy thế, sao có thể không biết thân phận của lão giả này, ai nấy đều vội vàng đồng thời hành lễ.
Hàn Dịch cũng thu lại nét kiêu ngạo trên mặt, chuyển sang vẻ câu nệ.
Cực Thành tiên tôn chậm rãi xoay người lại nhìn ba người trẻ tuổi, nét hoài niệm xen lẫn chút thương cảm loé lên trong ánh mắt của ông.
“Các ngươi, rất tốt!” Cực Thành tiên tôn chậm rãi nói ra từng chữ.
“Nói thật, bảo vật kéo dài tuổi thọ mà các ngươi dâng lên lần này có hiệu quả vượt xa mong đợi ban đầu của ta.”
“Nhờ phúc của các ngươi mà giờ phút này, ta cuối cùng cũng có thể đứng dậy hoạt động một phen.”
“Cũng có thể sắp xếp hậu sự cho bản thân mình.”
Cực Thành tiên tôn nói rất chậm, nét mặt của ông ta cũng toát ra vẻ thiếu sức sống.
“Ý tiên tôn là ngài đều đã ăn những bảo vật kéo dài tuổi thọ này rồi?”
“Nhưng tại sao?” Lúc này, Tây Môn Nguyệt không nhịn được mà hỏi.
“Tại sao tác dụng dường như không quá rõ rệt, đúng không?” Cực Thành tiên tôn mỉm cười, thay Tây Môn Nguyệt nói ra nghi vẫn.
Tây Môn Nguyệt vội cúi đầu tạ tội.
Cực Thành tiên tôn lại khoát tay áo, tỏ vẻ không để bụng: “Thiên Đô Hoá Vũ đan, thọ tám trăm năm. Trường sinh quả thọ năm trăm năm. Vãng sinh thọ quả, thọ ba trăm năm.”
“Đây đều là báu vật cực kỳ hiếm thấy. Trong vô số bảo vật ta được chứng kiến và nghe qua trong 3612 năm cuộc đời, mấy thứ này tuyệt đối có giá trị lẫn tên tuổi xếp hàng đầu.”
“Mà bây giờ, một người sắp chết như ta đây lại là kẻ được hưởng.” Cực Thành tiên tôn tự giễu.
“Đáng lẽ, chúng tổng cộng có thể giúp tu sĩ bình thường tăng đến một ngàn sáu trăm năm tuổi thọ.”
“Nhưng đối với ta thì...”