“Ha ha, các ngươi đoán xem hiệu quả còn bao nhiêu?” Cực Thành tiên tôn hỏi.
Hàn Dịch lúc này thấy Cực Thành tiên tôn là người có vẻ bình dị dễ gần nên cũng gan hơi, trả lời trước: “500 năm?”
Cực Thành tiên tôn khẽ cười, lắc đầu liên tục.
“200 năm?” Tây Môn Nguyệt suy đoán.
Cực Thành tiên tôn vẫn lắc đầu.
“20 năm?” Lý Phàm đột nhiên lên tiếng.
Con số không hợp lẽ thường này vừa được thốt ra, cả Hàn Dịch lẫn Tây Môn Nguyệt đều nhìn về phía hắn.
“Tuy lá gan ngươi đã rất lớn, nhưng vẫn đánh giá cao rồi!” Cực Thành tiên tôn cười ha ha một tràng rồi đưa tay phải ra, dựng một ngón tay lên.
“10 năm.”
“Đây chính là kỳ hạn cuối cùng ta có thể tranh thủ được.”
“Đây là kết quả khi tính cả bảo vật kéo dài tuổi thọ mà các tu sĩ khác dâng lên.”
Với giọng trầm buồn, Cực Thành tiên tôn vừa cười vừa nói.
Trong khi đó, đám Lý Phàm nghe vậy, ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Sao lại như thế?”
Tây Môn Nguyệt đầy vẻ khó tin: “Chẳng lẽ kết quả mà Thiên Huyền Kính giám định ra cũng có thể sai?”
Hai người Hàn Dịch và Lý Phàm cũng có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đều nhìn Cực Thành tiên tôn, muốn có được đáp án từ ông ấy.
Cực Thành tiên tôn không trả lời, mà lại chỉ lên cây đại thụ trước mặt, hỏi ba người: “Các ngươi có biết đây là cây gì không?”
Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt nhìn một hồi đều lắc đầu, không nhận ra.
Lý Phàm lại không do dự đáp: “Thanh vân liễu, linh mộc bình thường, ngoại trừ để ngắm ra thì không có giá trị gì.”
Dù gì thì hắn đã đọc “Thiên Y Tiên Kinh”lâu như vậy, cũng không phải đọc cho có.
Cực Thành tiên tôn dùng ánh mắt đục ngầu đánh giá Lý Phàm, dường như ông cực kỳ bất ngờ khi hắn có thể nhận ra được.
Ông bèn hỏi tiếp: “Vậy ngươi có biết thanh vân liễu có thể sống nhiều nhất bao nhiêu năm không?”
Lý Phàm nghĩ một hồi rồi đáp: “Cây thanh vân liễu có thể sống tám trăm năm đã là hiếm có trên đời. Vượt qua ngàn năm thì không có mấy cây.”
Cực Thanh tiên tôn chậm rãi gật đầu: “Ngươi nói không sai.”
“Cây thanh vân liễu này được trồng vào lần đầu tiên khi ta đột phá Hợp Đạo và được khâm định làm người kế nhiệm chức Tổng chỉ huy sứ của Thủ Vệ viện.”
“Đó đã là chuyện của hơn chín trăm năm trước rồi.”
“Khi đó, ta hăng hái và đầy hùng tâm tráng trí.”
“Tự cho là cái chết còn cách mình rất xa. Ta còn có thể tiến thêm một bước, có hi vọng Trường Sinh.”
Cực Thành lắc đầu:
“Thật sự là không biết trời cao đất rộng...”
Tiên Tôn thở dài, lại quay về vấn đề chính:
“Hơn một trăm năm nay, ta trơ mắt nhìn ông bạn già này cùng với ta đi đến gần với cái chết.”
“Ta từng nghĩ ra nhiều loại biện pháp để kéo dài mạng sống cho nó.”
“Thanh mộc linh dịch, tiên nhưỡng quỳnh tương…”
“Bảo vật gì ta cũng thử qua.”
“Nhưng cũng chỉ miễn cưỡng kéo nó trở lại trước ngưỡng cửa tử vong mà thôi.”
“Kéo dài chút hơi tàn...”
“Khi đó, ta đã biết cái chết đối với chúng ta là điều không thể tránh khỏi.”
Cực Thành tiên tôn lại ngẩng đầu nhìn thanh vân liễu khô mục.
“Chỉ có điều, không ngờ rằng vận mệnh đó lại rơi xuống người ta nhanh đến vậy.”
Cực Thành tiên tôn dứt lời, rồi lại chìm vào im lặng.
Ba người Lý Phàm liếc mắt nhìn nhau, không dám quấy rầy, đành phải đứng yên chờ đợi.
Qua thời gian rất lâu, Cực Thành mới chậm rãi nói tiếp: “Lúc đại nạn sắp tới, ngoại trừ tiến thêm một bước để hoàn toàn lột xác bản thân ra thì tất cả những biện pháp còn lại đều chỉ có thể trì hoãn khoảnh khắc tử vong giáng xuống thêm một chút mà thôi.”
“Không chỉ hiệu quả giảm đi nhiều, mà giãy dụa càng nhiều, cách làm tương tự cũng sẽ mất đi hiệu lực càng nhanh.”
“Cũng như những bảo vật kéo dài tuổi thọ mà các ngươi nộp lên. Trước đó, ta đã dùng quá nhiều thứ có tác dụng tương tự nên mới có tình trạng 1600 năm biến thành 10 năm như hiện giờ.”
“Ý trời muốn ngươi chết canh ba, thật khó giữ ngươi đến canh năm.”
Cực Thành ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đục ngầu toát ra một cảm xúc khó hiểu.
“Có điều, mười năm với ta mà nói, cũng đủ rồi.”
Giọng nói lão già dẫn nhỏ lại, ba người Lý Phàm không thể nghe rõ.
“Xin hỏi tiên tôn, như vậy có nghĩa là những bảo vật kéo dài tuổi thọ này thật ra cũng không trân quý như tưởng tượng?” Qua hồi lâu, Hàn Dịch không nhịn được, hỏi.
Cực Thành tiên tôn liếc mắt nhìn ba người, trầm giọng cười.
“Càng lúc trẻ thì càng trân quý.”
“Càng về già, càng vô dụng.”
“Các ngươi hiểu rõ không?”
Ba người nghe vậy, đều tỏ vẻ như có điều suy ngẫm.
“Được rồi, hôm nay nhìn thấy những người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn như các ngươi, ta phá lệ nói hơi nhiều.”
“Bây giờ là thời điểm khen thưởng cho các ngươi.”
Không rõ Cực Thành tiên tôn đã làm động tác gì, chỉ thấy có ba khối ngọc bài toả ra ánh sáng bảy màu lung linh đột nhiên xuất hiện rồi lần lượt bay về phía mấy người Lý Phàm.
Lý Phàm nhận lấy ngọc bài, chỉ thấy xung quanh nó được khắc đầy hoa văn huyền ảo vây quanh một chữ “Pháp”ở chính giữa.
“Còn đây là “Cận Pháp ngọc bài”. Nhờ vào ngọc bài này, các ngươi có thể đi đến Hộ Pháp đường ở tổng bộ Vạn Tiên Minh để xin dùng Diễn Pháp Giác.” Cực Thành nói với ba người.
Dường như nhớ ra cái gì đó, Cực Thành tiên tôn lại nhắc nhở: “Nhớ kỹ, một Cận Pháp ngọc bài chỉ mang lại một cơ hội duy nhất.”
“Sau khi yêu cầu, có thể các ngươi phải chờ rất lâu mới đến lượt mình. Mà mỗi lần diễn pháp còn có hạn chế về thời gian.”