“Các ngươi cũng đừng vì lòng tham không đáy mà bỏ lỡ cơ hội.”
“Ha ha, nhớ năm đó...”
Giọng của Cực Thành tiên tôn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhỏ tới mức không thể nghe được.
Lúc này, vị tu sĩ mặc áo bào xanh dẫn bọn họ vào trước đó lặng yên xuất hiện bên cạnh.
“Đi thôi.” Y truyền âm.
Ba người Lý Phàm thu hồi Cận Pháp ngọc bài rồi chậm rãi rời khỏi đình viện này.
“Tiểu tử, cho ngươi một lời khuyên. Ngọc bài của ngươi chỉ có thể xin thôi diễn công pháp Nguyên Anh. Nếu dùng để thôi diễn công pháp tu hành cảnh giới thì không khỏi quá lãng phí.”
“Vậy nên, ngươi hãy thử để Diễn Pháp Giác thôi diễn những công pháp có công hiệu đặc thù.”
“Tuy chỉ ở cấp Nguyên Anh nhưng có thể sẽ có hiệu quả kỳ diệu.”
Ngay lúc Lý Phàm bước ra khỏi tiểu viện, giọng nói của Cực Thành tiên tôn vừa hay truyền đến bên tai hắn.
Lý Phàm không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cực Thành tiên tôn vẫn vuốt ve thanh vân liễu khô héo kia như lúc họ đến.
Bóng lưng tịch mịch.
Lý Phàm thấy được một vị lão giả đang đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Chậm rãi thi lễ với ông lão một cái, Lý Phàm yên lặng rời đi.
“Tiêu đạo hữu! Tiêu đạo hữu!”
Tiếng gọi truyền tới bên tai, Lý Phàm sững sờ chốc lát mới để ý đến có người đang gọi mình.
Một phần là vì bản thân hắn còn chưa quen với tên gọi của phân thân, một phần là vì hắn đang mải suy nghĩ về lời khuyên của Cực Thành tiên tôn.
Không nghi ngờ gì, tầm mắt của tiên tôn Hợp Đạo vượt xa trình độ hiện tại của Lý Phàm.
Chỉ dẫn từ một người bác đại tinh thâm như ông ta hoàn toàn xứng đáng để hắn xem xét cẩn thận.
Lý Phàm vốn định để cho Diễn Pháp Giác thôi diễn Toạ Sơn Quyết đến cảnh giới Nguyên Anh vì nó vốn chỉ là công pháp Kim Đan mà thôi, hiện giờ Lý Phàm đã tu đến Kim Đan kỳ rồi, nếu tiến thêm một bước nữa thì không còn đường nào để đi cả.
Mà điểm đặc biệt của Toạ Sơn Quyết cũng rất thích hợp với chính Lý Phàm, hắn căn bản là không nỡ từ bỏ.
Tuy nhiên, lời khuyên của Cực Thành tiên tôn đã cảnh tỉnh Lý Phàm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, công pháp Nguyên Anh quả là một thứ ăn không xong nhưng bỏ đi thì tiếc.
Dù sao thì trong thời gian khá dài sắp tới, Toạ Sơn Quyết hiện giờ vẫn có tác dụng với hắn. Trong khi đó, hắn vẫn có thể dùng “Hoàn Chân”để hồi quy, lại còn có thể thăm dò lai lịch của Thiên Đô Hoá Vũ đan từ miệng của Hàn Dịch.
Thế nên, vào đời tiếp theo, hắn sẽ dễ dàng giành lấy cơ duyên này rồi từng bước từng bước thôi diễn công pháp Hợp Đạo sau.
“Thử để Diễn Pháp Giác thôi diễn những công pháp có công hiệu đặc thù xem sao.” Lý Phàm vận chuyển đầu óc, chỉ trong chốc lát, rất nhiều phương án đã hiện ra trong đầu của hắn.
“Cụ thể thế nào, sau khi thấy Diễn Pháp Giác rồi tính tiếp.”
“Điều duy nhất khiến mình phải lo nghĩ là tại sao Cực Thành tiên tôn lại mở miệng chỉ điểm cho mình cơ chứ?”
“Là bởi vì người sắp chết muốn nói lời tốt đẹp, hay chỉ vì ta nhận ra cây thanh vân liễu kia?”
“Thiên Y Tiên Kinh có ghi lại rõ ràng, cây liễu này rất tầm thường, gần như phân bố ở khắp các châu. Mình có thể nhận ra nó hẳn cũng không phải chuyện gì rất đặc biệt.”
Đối với những cường giả đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong Huyền Hoàng giới này, từ trước đến nay, Lý Phàm không ngại phỏng đoán họ theo hướng tiêu cực nhất có thể.
“Vô duyên vô cớ nảy sinh lòng tốt, khả năng rất nhỏ. Có lẽ là mình đã sơ suất ở điểm nào đó...”
Cùng lúc, bản thể Lý Phàm trong Thiên Huyền Kính bỗng mở to mắt, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến thanh vân liễu.
Sau một lát, vẻ mặt của hắn không khỏi trở nên kỳ lạ.
Ngay sau đó, hắn lại tìm kiếm một loạt từ khoá: “Mặc Cổ trúc”, “Thanh Dã mộc”, “Vô Vọng hoa”, “Bách Linh ưng”, “Cửu Luyện lộc”,… hơn trăm loại thảo mộc và sinh linh được ghi trong Thiên Y Tiên Kinh.
Kết quả khiến Lý Phàm dở khóc dở cười.
Thì ra, không biết là bởi vì thời gian trôi qua, trời đất biến đổi khiến giống loài trong tự nhiên phát sinh biến hóa, hay là vì lý do gì khác.
Tóm lại, rất nhiều động thực vật cực kỳ thường gặp trong Thiên Y Tiên Kinh, ở trong thời đại này, lại trở nên khan hiếm.
Như Thanh Vân liễu mà Cực Thành tiên tôn gieo trồng kia, hiện nay, chúng chỉ phân bố thưa thớt ở khu vực thuộc châu La Yên.
“Có lẽ vì vậy mà Cực Thành tiên tôn mới chiếu cố phân thân hơn đôi chút?”
“Dù sao, càng già càng nhớ cố hương, âu cũng là chuyện thường tình của đời người.”
...
Đủ loại suy nghĩ nhìn như phức tạp trên thật ra chỉ diễn ra trong một ý niệm thôi.
Trong thành Thiên Quyền, Thiên Cực viện, Tây Môn Nguyệt hứng thú quan sát Lý Phàm, hỏi tiếp: “Vừa rồi Tiêu đạo hữu hơi phân tâm, đạo hữu đang nghĩ gì sao?”
Trước đó không lâu, sau khi bọn họ rời khỏi tiểu viện chỗ Cực Thành tiên tôn, tu sĩ áo bào xanh kia dẫn bọn họ tới vườn cây rồi dặn bọn họ chờ ở đây, bảo rằng sau đó sẽ có người đến dẫn bọn họ tới tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Vườn cây này không lớn, lại có cầu nước chảy và hòn non bộ. Bốn phía nhìn lại, cảnh sắc trong vườn thay đổi dần theo thứ tự xuân hạ thu đông: Lớn lên, sum xuê, tàn lụi, héo úa, bốn cảnh sắc khác nhau xuất hiện trong một khung cảnh.
Quả thật khá thần kỳ.