Lý Phàm đứng cạnh một khe suối, nhìn cảnh vật giả tưởng bốn mùa xen nhau này mà chắp tay, chậm rãi đáp lời: “Nói ra cũng không sợ hai vị chê cười. Ban nãy ta đang tự hỏi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tây Môn Nguyệt ngẩn người.
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh, rốt cuộc là ở đâu?” Lý Phàm xoay đầu lại, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Tây Môn Nguyệt.
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh? Đương nhiên là ở...” Tây Môn Nguyệt thản nhiên cười, đang muốn nói gì nhưng vẻ mặt của y chợt cứng đờ, lời nói dở dang cũng dừng lại.
“Ở...” Lông mày nhăn lại, y suy nghĩ rất lâu cũng không nói ra được đáp án.
Lúc này, Hàn Dịch lại chen miệng: “Thiên Vũ, Thiên Thần, Thiên Xu, Thiên Quyền, đây là bốn châu nội địa cốt lõi của Vạn Tiên Minh. Chắc hẳn tổng bộ của Vạn Tiên Minh nằm ngay tại chỗ giao giới của bốn châu.”
“Hàn huynh đoán rất có đạo lý, chỉ tiếc...”
Lý Phàm lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Ta từng du lịch quanh bốn phía ở châu Thiên Vũ một thời gian. Cũng đã từng thử đi qua tường chắn sương trắng phệ nguyên ở biên cảnh. Bốn phía này dường như là nối liền với nhau, ở giữa hẳn là không có nơi nào khác nữa.”
“Đương nhiên, có lẽ là thực lực của ta thấp, thấy mà không biết.” Lý Phàm quả quyết.
Hàn Dịch nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái: “Ồ? Vậy ư?”
Lúc này, Tây Môn Nguyệt mới nói: “Trong địa phận Vạn Tiên Minh chúng ta có vô số thế giới động thiên ẩn giấu, rất có thể tổng bộ cũng được đặt trong một tiểu thế giới nào đó trong bốn châu.”
Lý Phàm nghe thế chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Nhưng lại nghĩ thầm trong bụng: “Người người đều biết Vạn Tiên Minh có tổng bộ. Nhưng cái tổng bộ này rốt cuộc ở đâu thì lại có rất ít người biết được.”
“Thật sự rất thần bí, lần này có cơ hội biết được chân tướng, quả thực may mắn.”
Hàn Dịch mở quạt ra một cái xoạch, xem thường vấn đề mà Lý Phàm xoắn xuýt: “Tự tìm phiền phức làm gì, chờ lát nữa chúng ta tự mình đi một chuyến, không phải sẽ biết sao.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Lý Phàm nghĩ bụng, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười gật đầu, không phản bác.
Cùng lúc, hắn tỏ vẻ ngượng ngùng, nói với Hàn Dịch: “Lại nói, lúc tìm được vĩnh sinh thọ quả trong Vẫn Tiên cảnh, ta còn tưởng rằng mình có thể giật được hạng hai trong lần treo thưởng này. Không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.”
Lý Phàm lắc đầu, bội phục nhìn Hàn Dịch: “Trường sinh quả có thể tăng 500 năm tuổi thọ của Tây Môn Nguyệt đạo hữu đã trân quý không tưởng rồi. Không ngờ Hàn đạo hữu lại tìm được bảo vật có thể kéo dài 800 năm tuổi thọ, thật sự là...”
Lúc này, Tây Môn Nguyệt cũng đầy hiếu kỳ, thay Lý Phàm hỏi: “Rốt cuộc đạo hữu tìm thấy viên Thiên Đô Hoá Vũ đan kia ở đâu vậy?”
“Có quan hệ gì với Lam Vũ tiên tôn ở châu Nguyên Đạo sao?”
Lý Phàm cũng nhìn chằm chằm Hàn Dịch, cực kỳ mong đợi đáp án của hắn.
Bị hai người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, Hàn Dịch cũng cảm thấy lâng lâng.
Y cười khà khà một tiếng, tiêu sái phẩy quạt, nói: “Cũng không có gì. Bây giờ bảo đan đã dâng lên, nói cho các ngươi biết cũng không sao.”
“Hai vị có từng nghe qua Lam Vũ bảo hạp chưa?” Giọng hơi đắc ý, Hàn Dịch chậm rãi hỏi.
“Lam Vũ bảo hạp?” Tây Môn Nguyệt lặp lại một lần, tỏ vẻ mờ mịt.
Lý Phàm thì lại nghĩ đến điều gì đó, nhưng hắn cũng không đáp lời mà giả vờ lắc đầu nhìn Hàn Dịch.
“Ha ha, Lam Vũ bảo hạp, còn được mọi người gọi là Lam Vũ di bảo.”
“Trước khi tạ thế, Lam Vũ tiên tôn của châu Nguyên Đạo đã chia những bảo vật mà mình cất giữ nhiều năm vào trong những Lam Vũ bảo hạp khác nhau rồi rải khắp châu Nguyên Đạo, để lại cho người có duyên.”
“Mà ta, đương nhiên là một trong số những người có duyên rồi.”
Hàn Dịch rất đắc ý nói với hai người họ.
“Nói ra có thể các ngươi không tin. Khi đó, ta vừa mới đến châu Nguyên Đạo, lại còn trong tình cảnh mù mờ không biết chuyện gì cả.”
“Bỗng nhiên, một chiếc hộp nhỏ màu lam rơi từ trên trời xuống, bay đến trước mặt ta.”
“Ta còn cho rằng là pháp bảo của tu sĩ nào đó, bị dọa giật mình. Mãi khi hoàn hồn lại, chờ một lúc lâu vẫn không thấy có ai xuất hiện.”
“Lúc đó, ta mới lấy hết can đảm mở chiếc hộp đó ra.”
“Ai ngờ...”
Dường như Hàn Dịch cũng kinh ngạc với vận may của mình, khi nhớ lại cảnh tưởng đó, y vẫn tán thán không thôi.
“Ngươi nói là... trân bảo như thế này lại tự dâng đến tận tay ngươi sao?” Tây Môn Nguyệt sững sờ, chỉ về phía Hàn Dịch với ngón tay hơi run rẩy.
“Khà khà, Tây Môn đạo hữu không cần phải ngạc nhiên đến thế. Chẳng qua là đang đi trên đường trùng hợp gặp được bảo vật mà thôi. Cũng không phải chuyện gì lớn mà đúng chứ?” Hàn Dịch giơ quạt xếp ra, gạt tay Tây Môn Nguyệt đang chỉ mình xuống.
Y thổn thức mãi: “Cả cuộc đời ta vẫn cứ lên lên xuống xuống. Từng có thời kỳ đỉnh cao, cũng từng rơi xuống vực thẳm. Hiện giờ, đối mặt với những việc như thế này, lòng ta đã vô cùng bình thản rồi.”
Tây Môn Nguyệt há miệng, muốn nói lại thôi.
Y chỉ đành quay đầu đi, không nhìn Hàn Dịch nữa.
Còn về phần Lý Phàm, hắn lại bỗng nhớ ra, trước đó, khi còn ở biển Tùng Vân, hắn nghe nói Hàn Dịch này từng bị “Trúc Cơ đại sư”lừa sạch, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
“Xem ra, y cũng không phải là người trời sinh luôn may mắn. Là nguyên nhân gì khiến y đột nhiên trở nên may mắn đến vậy?”
“Hay đây không chỉ đơn thuần là may mắn bình thường?”
Lý Phàm thầm nghĩ, đồng thời thêm Hàn Dịch vào danh sách quan sát trọng điểm.