Chủ nhân của ánh mắt đó không hề che giấu sự tồn tại của mình, ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt cũng lộ rõ.
Vậy nên, Lý Phàm cũng biểu hiện tương đối khiêm tốn.
Cùng với sự im lặng của hắn, bé gái mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cả không gian hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Chỉ có ánh sáng truyền đến trên đỉnh đầu mang theo từng ký tự không ngừng biến đổi chiếu lên gương mặt của Lý Phàm, khiến nét mặt của hắn trông có vẻ khó đoán.
“Diễn Pháp Giác...”
Ba chữ này loé lên trong đầu Lý Phàm, hắn cố gắng đè nén mọi suy nghĩ, âm thầm tính toán thời gian trôi qua.
Ngoài việc đó ra, hắn không nghĩ gì khác.
Khi quá trình thôi diễn của Diễn Pháp Giác đã trôi qua hơn hai canh giờ, quả cầu khổng lồ trên đỉnh đầu bùng nổ ánh sáng chói lóa.
Đồng thời, bé gái dường như cũng thức dậy sau giấc ngủ dài của mình.
Nàng khẽ dụi mắt, bày ra dáng vẻ vẫn chưa ngủ đủ, uể oải nói: “Xong rồi.”
Vô số ký tự nhỏ xuất hiện trên mặt bàn rồi hoá thành một tờ giấy trắng bay đến trong tay Lý Phàm một lần nữa.
Lý Phàm hơi nheo mắt lại, nghiêm túc đọc từng dòng chữ trong giấy.
“Kỳ Huyền Chân Linh Biến.”
“Dùng sức mạnh khó lường và huyền kỳ để sao chép tất cả dao động về sinh mệnh của mục tiêu, đưa ra biến đổi tương ứng.”
“Nếu không có mục tiêu thì cũng có thể biến đổi tuỳ tâm.”
“Nếu nhắm mục tiêu là sinh linh, vào lần đầu biến đổi, cần phải có một phần bộ phận nhỏ gắn liền với sinh mệnh của đối phương.”
“Nếu không có mục tiêu thì không cần nguyên liệu.”
“Chỉ có thể sao chép dấu vết sinh mệnh, không thể sao chép cảnh giới và công pháp.”
“Chỉ có thể chọn mục tiêu là sinh mệnh có tu vi từ Nguyên Anh trở xuống. Hơn nữa, sau khi biến đổi, dù người thi pháp có tu vi vốn có cao đến đâu thì cũng chỉ có thể giữ được tu vi cao nhất là Nguyên Anh.”
Lý Phàm chậm rãi ghi nhớ toàn bộ nội dung công pháp vào trong đầu, cùng lúc đó, những ký tự trên tờ giấy trắng cũng dần biến mất.
“Không hổ là Diễn Pháp Giác, hiệu quả của công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” này còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình. Chỉ là không biết sử dụng thực tế thì rốt cuộc hiệu quả đến đâu.” Lý Phàm càng xem càng thấy thích, không khỏi đọc đi đọc lại nội dung công pháp.
Dù đây chỉ là công pháp cấp Nguyên Anh nhưng nó cũng chỉ bị hạn chế ở giới hạn về thực lực của mục tiêu và thực lực sau khi biến đổi.
Còn về năng lực “biến hoá” thì lại không có hạn chế đáng kể nào.
Lý Phàm tiếp tục nhìn xuống dưới, ngoài “biến đổi”, tu sĩ luyện thành công pháp này còn có khả năng “phân biệt”.
Không ai rành đồ nhái hơn thợ làm giả.
Bởi vì, để hoàn toàn biến đổi thành một người khác thì hắn cũng cần phải có hiểu biết khá toàn diện về bản chất của sinh mệnh.
Vậy nên, sau khi luyện thành công pháp, đương nhiên hắn cũng sẽ biết được cách để phân biệt sinh mệnh nào là thật, sinh mệnh nào là giả.
Điều khiến Lý Phàm bất ngờ hơn đó là công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” này vẫn còn giữ được phương pháp chế tạo phân thân của “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”.
Khi tạo phân thân, hắn có thể dung hợp năng lực biến đổi của “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” để tạo ra một bản sao hoàn hảo của mục tiêu.
...
Lý Phàm không khỏi đắm chìm trong môn “thần công”huyền bí khó lường này.
Tuy chỉ có cấp bậc Nguyên Anh, nhưng công pháp này mang lại hiệu quả “rất cao cấp”, khiến Lý Phàm cảm thấy nó thậm chí còn hơn cả “Vân Thủy Huyễn Mộng Công”.
Một lúc lâu sau, thấy Lý Phàm mãi không có phản ứng gì, bé gái buồn bực nói: “Thời gian sắp hết rồi đó. Nếu có gì cần cải thiện thì ngươi có thể nói với ta.”
Nói xong, nàng khẽ ngáp một cái, uể oải liếc nhìn Lý Phàm.
Lúc này, Lý Phàm mới hoàn hồn lại.
Tờ giấy trắng trong tay hắn đã hoàn toàn biết mất, nội dung công pháp cũng đã được hắn ghi nhớ trong đầu.
Lý Phàm trịnh trọng hành lễ với Diễn Pháp Giác: “Ta rất hài lòng.”
“Ngài vất vả rồi.”
Dù rằng Diễn Pháp Giác trước mặt chỉ có hình hài của một bé gái.
Nhưng Lý Phàm lại không thực sự coi nàng là một đứa bé.
Kể từ thời xa xưa khi Truyền Pháp thiên tôn thành lập Vạn Tiên Minh cho đến thời nay, Diễn Pháp Giác đã tồn tại rồi.
Nếu đúng như hắn dự đoán, Diễn Pháp Giác ít nhất đã không ngủ không nghỉ, làm việc liên tục tầm năm, sáu nghìn năm rồi.
Đủ để Lý Phàm thể hiện tự tôn trọng của mình với nàng.
Bé gái ngẩng đầu liếc nhìn Lý Phàm, gật đầu nói: “Đúng thế. Suy diễn công pháp rất vất vả.”
Bỗng nhiên, nàng lại mở to mắt, hỏi: “Ngươi vẫn còn một phần ba canh giờ nữa có thể sử dụng, muốn ở đây thêm một lúc hay muốn rời đi bây giờ luôn?”
Lý Phàm đương nhiên rất hứng thú với nơi này.
“Ta chờ thời gian hết rồi sẽ rời đi.”
“Có thể ở cùng một không gian với ngài là vinh hạnh của vãn bối.”
Cô bé nghe thế, gương mặt lập tức lộ ra vẻ hài lòng.
“Tốt quá, có thể nghỉ ngơi thêm một phần ba canh giờ nữa rồi.” Nàng nói với vẻ hào hứng.
Khoảng thời gian còn lại ở đây, Lý Phàm cũng không đứng ngây ra đó.
Dưới ánh mắt giám sát như có như không ở xung quanh, Lý Phàm bắt đầu thử hỏi Diễn Pháp Giác một vài vấn đề:
“Xin hỏi, ngài là tu sĩ sao?”
“Rất lâu trước kia ta đã từng là tu sĩ. Nhưng là người thì đều cần phải nghỉ ngơi mà, hơn nữa rồi cũng sẽ chết. Sau đó, thiên tôn bèn dung hợp ta và Diễn Pháp Giác thành một thể.” Bé gái nằm nhoài trên bài, uể oải biếng nhác trả lời, bày ra dáng vẻ chẳng sao cả.
“Hiện giờ, ta sẽ không chết nữa. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ thấy hơi mệt.”
“Ngài suy diễn công pháp bao lâu rồi, chưa từng nghỉ ngơi sao?”