“Bao lâu à? Không nhớ nữa. Dù sao vẫn luôn như vậy. Trước khi suy diễn được hết tất cả công pháp thì không thể nghỉ ngơi được. Thỉnh thoảng lười biếng một chút thì được.”
Vẻ mặt bé gái có chút bất lực: “Thật sự muốn hoàn thành xong công việc thật sớm, như vậy ta có thể ra ngoài thả lỏng nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
...
Lý Phàm và Diễn Pháp Giác ta một câu ngươi một câu, nói chuyện rất thoải mái tự nhiên.
Trong khi đó, tồn tại trong bóng tối kia chẳng biết sao cũng không ngăn cản những câu hỏi có phần suồng sã của Lý Phàm lúc này.
Cứ như vậy, Lý Phàm cũng bắt đầu có được hiểu biết tương đối tường tận về bảo vật đệ nhất của Vạn Tiên Minh.
Cho dù Lý Phàm có lưu luyến thì thời gian cho phép cuối cùng cũng đã hao hết.
“Được rồi, được rồi, nên nói lời tạm biệt rồi.” Bé gái vẫy tay cáo biệt Lý Phàm.
“Mong rằng sau này còn có một ngày được gặp lại ngài.” Lý Phàm kính cẩn hành lễ.
Sau đó, hắn cảm thấy ánh sáng xung quanh mình bỗng tối dần.
Sau đó, hắn trải qua một màn tối đen như mực.
Chờ đến khi mở mắt ra thì bản thân hắn đã trở về bên ngoài tấm bia đá màu đen của Hộ Pháp đường.
Tu sĩ áo đen dẫn bọn họ đến đây lúc trước vẫn đang chờ ở đó.
Tây Môn Nguyệt cũng đang ở bên cạnh nhắm mắt trầm tư, có vẻ như đang nghiên cứu công pháp mới có được.
Hàn Dịch thì lại không thấy bóng dáng đâu, chưa thấy đi ra.
Lý Phàm không quấy rầy hai người họ, lẳng lặng đứng sang một bên.
Trong đầu, hắn thử nhớ lại cảnh tượng gặp Diễn Pháp Giác lúc nãy.
Nhưng đầu óc lại trống rỗng.
“Quả nhiên...” Lý Phàm thầm hiểu rõ.
Ngoài nội dung của công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”là được khắc sâu trong tâm trí và không bị lãng quên, tất cả những ký ức còn lại kể từ khi rời khỏi phòng chờ cho đến lúc xuất hiện ở bên ngoài tấm bia đá màu đen, bao gồm cả phần ký ức khi gặp Diễn Pháp Giác, hắn đều không thể nhớ lại.
Thậm chí công pháp từ đâu ra, Diễn Pháp Giác trông như thế nào, tất cả hắn đều không thể nhớ lại được.
“Bảo vật của Vạn Tiên Minh quả nhiên được canh phòng nghiêm ngặt.”
“Họ hẳn là trực tiếp dùng một loại cấm chế nào đó lên người tu sĩ để đề phòng kẻ có ý đồ xấu rình mò Diễn Pháp Giác.”
“Chẳng trách người trên thế gian ngoài biết Diễn Pháp Giác tồn tại thì không ai biết thêm được bất kỳ thông tin nào khác.”
“Thế nhưng...”
Lý Phàm nhắm mắt, che giấu cảm xúc trong mắt mình.
“Những cấm chế này lại vô dụng với mình.”
“Tất cả ký ức đều đã được đồng bộ với bản thể của Lý Phàm rồi.”
Trong Thiên Huyền Kính ở thành Thiên Vũ, bản thể Lý Phàm trông như một chiếc giếng cổ, không một gợn sóng.
Nhưng thực chất, trong đầu, hắn đang không ngừng chiếu lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Diễn Pháp Giác.
“Cưỡng ép lao động hàng nghìn năm, vì để đảm bảo hiệu suất, đến nỗi còn dung hòa tu sĩ và kỳ vật thiên địa, khiến nàng trở thành một người lao động bất tử, không được ngủ trong suốt hàng nghìn năm.”
“Vạn Tiên Minh đúng thật là tội ác cùng cực, mất hết tính người.”
“Diễn Pháp Giác quả thật rất đáng thương, có dịp thích hợp mình sẽ cứu nàng.”
Trong cuộc đối thoại với bé gái, Lý Phàm biết được Diễn Pháp Giác chính là kỳ vật cộng sinh của nàng.
Nhưng sau đó, Truyền Pháp thiên tôn phát hiện ra chuyện này, vì để phát huy tối đa công dụng của nàng, ông ta đã dùng bí pháp để cải tạo nàng.
Cơ thể biến mất, ý thức và Diễn Pháp Giác hoàn toàn dung hợp.
Trở thành một sinh vật kỳ lạ, vừa là người, lại vừa là kỳ vật.
Kể từ đó, nàng không hề bị già đi, cũng không thể chết, nhưng cũng lại phải không ngủ không nghỉ, liên tục thôi diễn công pháp.
Mãi cho đến khi không thể thôi diễn được nữa.
Thiên Tôn từng hứa với nàng rằng, đến ngày hết công pháp, cũng chính là ngày nàng được nghỉ ngơi.
Diễn Pháp Giác ngây thơ cho rằng “nghỉ ngơi”trong lời nói của thiên tôn, có nghĩa là nghỉ ngơi thật sự.
Nhưng trong mắt Lý Phàm, từ “nghỉ ngơi”này tuyệt đối không phải từ tốt đẹp gì.
Về công hay về tư, việc Lý Phàm cứu Diễn Pháp Giác cũng là việc thiên kinh địa nghĩa.
Đối với những tu sĩ khác, đánh cắp Diễn Pháp Giác ở một trọng địa có sự giám sát chặt chẽ như tổng bộ Vạn Tiên Minh tuyệt đối là một nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng với Lý Phàm thì khác, giờ đây, sau khi hắn biết được tin tức của nàng thì chuyện này chưa chắc đã là điều không thể.
Đến mức, ngay bây giờ, Lý Phàm đã nghĩ ra được kế hoạch sơ bộ rồi.
Đầu tiên, Diễn Pháp Giác bị tu sĩ giám sát.
Theo như suy đoán của hắn, tu sĩ giám sát ít nhất cũng phải có tu vi Hợp Đạo.
Vậy thì bước đầu tiên trong kế hoạch là Lý Phàm ở lại Vạn Tiên Minh tu luyện đến Hợp Đạo kỳ, rồi sau đó trở thành người giám sát Diễn Pháp Giác.
Bước thứ hai, sớm chiều ở bên Diễn Pháp Giác để bồi dưỡng tình cảm.
Bước thứ ba, chờ đến lúc thời cơ chín muồi, hắn sẽ phát động Hoàn Chân, trở về năm thứ nhất sau Lưu Điểm. Đồng thời, trong khi tiến hành lưu giữ, hắn sẽ chọn lựa mục thứ ba: Giữ lại ký ức của một người có quan hệ thân thiết với mình trong kiếp trước.
Bước thứ tư, lặp lại hành động của kiếp trước, trở lại bên người Diễn Pháp Giác, sau đó để cho nàng kế thừa ký ức kiếp trước.
Những ký ức hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm đương nhiên sẽ bao gồm cả quá trình và kết quả suy diễn công pháp vất vả của Diễn Pháp Giác.
Có những ký ức này, Diễn Pháp Giác sẽ không cần phải vất vả suy diễn công pháp nữa.
Khi cần giao ra, chỉ cần đưa công pháp đã suy diễn ở kiếp trước trong ký ức ra là được.