Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 502 - Chương 502. Dụ Dỗ Diễn Pháp Giác (2)

Chương 502. Dụ dỗ Diễn Pháp Giác (2) Chương 502. Dụ dỗ Diễn Pháp Giác (2)

Dùng món quà này để tiếp tục gia tăng tình cảm với Diễn Pháp giác.

Bước thứ năm, lại tiếp tục dùng “Hoàn Chân”, lặp lại bước thứ ba và bước thứ tư.

Ký ức luân hồi từ kiếp này qua kiếp khác, chắc chắn có thể đẩy sự thân thiết giữa Lý Phàm và Diễn Pháp Giác lên mức cao nhất.

Lý Phàm sẽ để Diễn Pháp Giác nhận chủ.

Bước cuối cùng, Lý Phàm phát động “Hoàn Chân”, lựa bọn lưu giữ một vật phẩm của mình rồi lựa chọn Diễn Pháp Giác là xong.

Trong khi đó, theo kinh nghiệm trước đây, hai kỳ vật tương đồng sẽ không thể cùng tồn tại trên thế gian này.

Kỳ vật mà “Hoàn Chân” mang về sẽ xung đột với kỳ vật hiện có, kẻ yếu biến mất, kẻ mạnh tồn tại.

Lại thêm việc có được ký ức của không biết bao nhiêu kiếp, Diễn Pháp Giác của Lý Phàm chắc chắn sẽ mạnh hơn Diễn Pháp Giác ở năm thứ nhất sau Lưu Điểm.

Vậy nên, kết quả cuối cùng là Diễn Pháp Giác của Vạn Tiên Minh biến mất, Diễn Pháp Giác của Lý Phàm được giữ lại.

Đây chính là kế hoạch sơ bộ để dụ dỗ Diễn Pháp Giác của Lý Phàm.

Không thể không nói, chuyện này quả thật khiến người ta cảm thấy rung động.

Mặc dù trong quá trình này, chắc chắn hắn sẽ gặp phải vô vàn vấn đề.

Ví dụ như ở bước đầu tiên: trở thành tu sĩ Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh, đồng thời ẩn náu bên cạnh Diễn Pháp Giác, chuyện này đối với Lý Phàm hiện giờ là một điều vô cùng xa vời.

Lại tỷ như việc thiên tôn chắc hẳn sẽ để lại hậu chiêu trên người Diễn Pháp Giác, ngăn nàng tuỳ tiện nhận người khác làm chủ chẳng hạn.

Thế nhưng...

Trước khả năng luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, những điều này đều không là gì cả.

Chỉ cần có một chút khả năng trên lý thuyết thì Lý Phàm cũng sẽ không ngại thử.

Diễn Pháp Giác là căn cơ, là nền tảng để thành lập nên Vạn Tiên Minh.

Mà Vạn Tiên Minh lại là căn cơ, là nền móng giúp Truyền Pháp thiên tôn thành đạo.

Dù hiện giờ Truyền Pháp thiên tôn đã tiêu dao thế ngoại, không màng thế sự.

Nhưng từ việc “số lượng tu sĩ không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít”, có thể thấy, với Truyền Pháp thiên tôn, Vạn Tiên Minh ít nhất vẫn là một thủ đoạn quan trọng để giữ cho số lượng tu sĩ ổn định.

Lý Phàm rất tò mò, nếu gốc rễ của Vạn Tiên Minh bị nhổ đi mất rồi.

Thì vị Truyền Pháp thiên tôn tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi này sẽ có phản ứng gì.

“Khi đạt tới Hợp Đạo, đối mặt với Truyền Pháp thiên tôn ở cảnh giới Trường Sinh thì hẳn là ít nhiều gì mình cũng có sức phản kháng chứ nhỉ, có lẽ vậy…”Lý Phàm nghĩ thế.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình và ép những tưởng tượng xa vời của mình xuống, Lý Phàm bắt đầu tu hành công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”.

“Chân linh của người, như hoa của cây. Ngàn cây vạn hoa, tạo nên Kỳ Huyền. Thâm sâu khó lường, bách biến tùy ý.”

Trước tiên, Lý Phàm đọc qua một lượt, sau đó nhắm mắt tu luyện.

Không lâu sau, hắn mở mắt ra, hơi cau mày lại.

Khi mới đọc “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”, hắn bị nội dung công pháp thu hút, lòng dậy sóng.

Song, khi thật sự tu luyện rồi, hắn mới phát hiện môn công pháp này không khỏi quá mức tối nghĩa khó hiểu rồi.

Khiến hắn cảm thấy còn khó hơn lần đầu mình tu luyện “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” nữa.

Nhưng nghĩ lại, đây cũng là lẽ thường.

Công pháp liên quan đến sự biến đổi bản chất sinh mệnh thế này, nếu Lý Phàm có thể dễ dàng tu luyện thành công thì e rằng chính hắn cũng sẽ nghi ngờ hiệu quả của công pháp này mất.

Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Lý Phàm lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên “Ngộ Đạo đan”.

Viên đan dược có hai màu đen trắng đan xen này trông rất bình thường này thế mà lại có công dụng sánh ngang với chế độ tăng tốc tu luyện của Thiên Huyền Kính.

Viên đan dược này được phân thân Lâm Phàm thuận tay mua khi đến châu Cửu Sơn thu mua công pháp lúc trước.

Bởi vì nguồn cung không nhiều nên số lượng mà mỗi tu sĩ được mua cũng có hạn, hắn cũng chỉ kiếm được sáu viên mà thôi, để dành trước giờ không dám sử dụng, hiện giờ chính là lúc cần dùng đến.

“Một viên Ngộ Đạo đan có công hiệu kéo dài tầm một tháng. Hi vọng trong sáu tháng, mình có thể nhập môn “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”.”

Lý Phàm thầm nghĩ bụng, rồi nuốt Ngộ Đạo đan, sau đó, hắn còn mở cả trạng thái Khải Linh của Thiên Huyền Kính kết hợp.

Hai tầng hiệu ứng chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, Lý Phàm chỉ cảm thấy không gian trong Thiên Huyền Kính gần như sáng hẳn lên.

Hắn khẽ suy nghĩ, nội dung của “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”mà hắn vừa đọc một lượt ban nãy lập tức hiện lên trong đầu.

Từng câu từng chữ đều được so sánh đối chiếu với những phần tương tự của các bí tân điển tịch mà hắn đã từng đọc trong quá khứ.

Điều này được gọi là phép loại suy.

Chỉ trong vài hơi thở, từng chữ trong đầu Lý Phàm, bắt đầu từ cụm từ “Chân Linh Biến”, đã mở rộng ra hàng chục lần.

Giữa các dòng là chi chít những chú giải được tổng hợp từ các kinh nghiệm trong quá khứ.

Có những câu từ chưa biết trong công pháp, cũng có những ký tự không ngừng biến đổi ở bên cạnh, đây đều là những phỏng đoán và lĩnh hội của Lý Phàm trong tiềm thức.

Bản thân Lý Phàm giống như một tướng quân đang tọa trấn trong quân doanh, nghiêm túc nhìn diễn biến lĩnh hội công pháp trong đầu.

Tư duy vô cùng rõ ràng, tất cả mọi thứ hắn đều nắm trong lòng bản tay.

Chuyện này khiến Lý Phàm không khỏi có cảm tưởng mình là người có trí tuệ uyên bác, tính toán được cả thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment