Vào thời khắc này, “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” vô cùng uyên thâm, trong mắt Lý Phàm, cũng trở nên không còn khó hiểu đến vậy nữa.
Đến nỗi, hắn còn dư sức để nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Ngay lúc bản thể Lý Phàm đang nỗ lực tu luyện thì ở trước tấm bia đá màu đen của Hộ Pháp đường ở tổng bộ Vạn Tiên Minh, Hàn Dịch cuối cùng cũng bước ra ngoài với tinh thần phấn chấn.
“Chúc mừng đạo hữu. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã biết lần này Hàn đạo hữu thu hoạch được không ít!” Lý Phàm là người đầu tiên mở mắt ra, mỉm cười nói.
“Ha ha, không dám, không dám.” Mặc dù tỏ ra khiếm tốn hơn thường lệ nhưng Hàn Dịch lại không thể nào giấu nổi niềm vui trên nét mặt.
“Có điều, sau khi rời khỏi tổng bộ Vạn Tiên Minh, đạo hữu vẫn nên cần thận thì hơn. Hiện giờ, tu sĩ trong thiên hạ đều biết ngươi có công pháp Hợp Đạo rồi đó...” Lý Phàm tốt bụng nhắc nhở một câu.
Hàn Dịch nghe vậy, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc hẳn lên.
Y chắp tay với Lý Phàm, nói: “Đạo hữu yên tâm, đạo lý này ta đương nhiên hiểu rõ.”
Đúng lúc này, giọng nói của Tây Môn Nguyệt cũng vang lên: “Có thể nói ra những lời này, chứng tỏ Tiêu Phàm đạo hữu quả đáng để thâm giao!”
Hàn Dịch cũng khẽ gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
Còn Lý Phàm thì lại cười nhẹ, không đáp lời, mà chỉ hỏi: “Không biết sau này hai vị đạo hữu có tính toán gì?”
Tây Môn Nguyệt gãi đầu gãi tai, đáp: “Ta thì chẳng có kết hoạch lâu dài gì. Suy nghĩ trước mắt chính là cứ ở lại thành Thiên Quyền trước đã, chờ tu luyện xong công pháp rồi tính tiếp.”
“Còn Tiêu Phàm đạo hữu thì sao?” Y hỏi ngược lại.
Lý Phàm liếc nhìn Hàn Dịch ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Trước đó, ta nghe Hàn đạo hữu nói đạt được kỳ bảo là “Thiên Đô Hoá Vũ đan” từ Lam Vũ di bảo nên ta khá tò mò về châu Nguyên Đạo.”
“Hiện giờ cũng không có việc gì làm, ta tính đến châu Nguyên Đạo một chuyến thử vận may. Nói không chừng lại có thể nhặt được gì đó.”
Tây Môn Nguyệt không khỏi kinh ngạc: “Lam Vũ tiên tôn tạ thế lâu như vậy rồi, e rằng Lam Vũ di bảo đã bị người khác cướp hết rồi chứ?”
Hàn Dịch nghe vậy, không nhịn được mà nói: “Cũng không phải đâu. Kể ra cũng lạ, mặc dù tiên tôn đã tạ thế được tám năm rồi nhưng trong châu Nguyên Đạo, thỉnh thoảng vẫn có Lam Vũ bảo hạp mới xuất hiện. Cũng không giống với trò đùa ác ý của một số người nào đó, bên trong chúng đều có những bảo vật giá trị.”
“Vậy nên, nếu Tiêu Phàm đạo hữu thật sự muốn đi thử vận may thì cũng không thành vấn đề.”
“Còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao?” Tây Môn Nguyệt sờ sờ cằm, tỏ vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
Lý Phàm thì lại mỉm cười nói với Hàn Dịch: “Ta không cầu may mắn như Hàn đạo hữu. Với ta mà nói, có thể tìm được một Lam Vũ bảo hạp đã là may mắn lắm rồi.”
Hàn Dịch vội vã nói: “Đạo hữu không cần khiêm tốn như vậy. Theo ta thấy, vận may của ngươi cũng không phải tầm thường đâu...” Nói được một nửa, Hàn Dịch lại đột ngột dừng lại, vẻ mặt trông khá gượng gạo.
Trong lòng, Lý Phàm không khỏi nghĩ ngợi, nhưng lại không đi sâu suy ngẫm, mà lại chủ động hóa giải vấn đề này: “Còn Hàn đạo hữu thì sao?”
Hàn Dịch do dự trong chốc lát, vẫn lựa chọn trả lời: “Dù châu Thiên Vũ rất tốt, nhưng lại không phải nơi ta nên ở lại.”
“Ta...” Y hơi nheo hai mắt lại, tựa như đang trầm ngâm.
Một lúc sau, y quyết đoán trả lời: “Ta vẫn nên về châu Nguyên Đạo thì hơn.”
Lý Phàm và Tây Môn Nguyệt liếc nhìn nhau, nét mặt cả hai đều tỏ vẻ kỳ lạ khó hiểu. Tuy nhiên, hai người họ vẫn giữ im lặng chứ không hỏi gì thêm.
Tây Môn Nguyệt nhìn Lý Phàm và Hàn Dịch, nói đùa: “Vậy chẳng phải hai người có thể làm bạn đồng hành trên đường đi rồi sao?”
Lý Phàm khẽ gật đầu, Hàn Dịch cũng gật đầu nói: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Đúng lúc ba người đang nói chuyện trên trời dưới đất, vị tu sĩ áo đen dẫn bọn họ đến đây, lúc này, cuối cùng cũng đã thoát khỏi trạng thái đứng ngây như tượng.
“Được rồi, nếu như mọi chuyện đã xong xuôi thì đừng làm lỡ thời gian nữa. Ta dẫn các ngươi ra ngoài.” Ba người nhanh chóng ngừng việc tán gẫu, đi theo tu sĩ áo đen trở về.
Khi một lần nữa hóa thành tia sáng, xuyên về phía lối ra, Lý Phàm tinh mắt nhìn thấy, trên một lục địa trôi nổi nào đó bên dưới Hộ Pháp đường, không biết tại sao lại có hơn trăm vị tu sĩ trẻ tuổi tụ tập.
Có những người thậm chí trông chỉ giống như đứa trẻ hơn mười tuổi.
Rõ ràng, đám người này không phải là thành viên của tổng bộ Vạn Tiên Minh, Lý Phàm không nhịn được hỏi hắc y tu sĩ: “Tiền bối, đó là nơi nào vậy?”
Hắc y tu sĩ đương nhiên hiểu rõ tại sao Lý Phàm lại hỏi vậy, thản nhiên trả lời: “Đó là “Bác Vật Thần Tàng quán”.”
“Những thứ được cất giữ trong đó đều là những bảo vật lịch sử có giá trị kỷ niệm.”
“Chẳng hạn như di cốt của Thanh Liên tiên tôn - vị tu sĩ Hợp Đạo đầu tiên chết trong cuộc chiến tranh giữa Vạn Tiên Minh với Ngũ Lão hội trước kia.”
“Khà khà, trước giờ, vì muốn đoạt lại di cốt của Thanh Liên tiên tôn mà Ngũ Lão hội đã tốn không ít tâm sức đấy.”
“Lại như “Chỉ Qua Thạch Bia”(1) của Thiên Kiếm tông thời thượng cổ. Nghe nói thời đó, Thiên Kiếm tông có hai tảng đá lớn được đặt ở trước cổng, một cái khắc “người đến ngừng bước”, cái còn lại khắc “người đến ngừng chiến”. Hai tấm bia đá này có công dụng còn vượt cả vô số trận pháp hộ sơn, quả thật uy phong tám hướng.”