Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 505 - Chương 505. Vẫn Tồn Tại Nhưng Lại Không Biết (2)

Chương 505. Vẫn tồn tại nhưng lại không biết (2) Chương 505. Vẫn tồn tại nhưng lại không biết (2)

“Vô danh tiểu tốt mà thôi, ta làm gì mà có danh hiệu. Lúc làm hướng dẫn viên, ta là hướng dẫn viên Đinh Dần. Khi làm người dẫn đường, ta là chính là Hắc. Chỉ vậy mà thôi.” Tu sĩ áo đen lắc đầu, không nguyện ý trả lời.

Khi người dẫn đường Hắc rời khỏi tầm mắt, cả ba người bọn Lý Phàm mới trở về bên trong đình viện bốn mùa ở Thiên Cực viện.

Vị trí này so với lúc đi tổng bộ Vạn Tiên Minh không sai là bao.

“Hàn đạo hữu, hiện giờ đã đi qua tổng bộ Vạn Tiên Minh, rốt cuộc ngươi có biết được nó được đặt ở nơi nào không?” Lý Phàm cười cười, hỏi.

Hàn Dịch trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Nếu ta đoán không sai thì tổng bộ Vạn Tiên Minh rất có thể ở trong Thiên Huyền Kính.”

Tây Môn Nguyệt phản bác: “Ngược lại, ta cảm thấy Thiên Huyền Kính chỉ có tác dụng truyền tống mà thôi.”

“Nếu tổng bộ nằm trong Thiên Huyền Kính…”

“Thế gian có nhiều Thiên Huyền Kính như vậy, vậy thì chẳng phải đồng nghĩa với việc nơi nào có Thiên Huyền Kính thì nơi đó đều là tổng bộ?”

“Vậy thì Thiên Vũ, Thiên Thần, Thiên Khu, Thiên Quyền và cả phần đất trung tâm lại mang ý nghĩa gì?”

Hàn Dịch nghe vậy thì cạn lời, trong lúc nhất thời, y không thể tìm ra được lời nào để phản bác.

Lý Phàm tỉ mỉ suy xét, cảm thấy cả hai đều có lý, nên bèn đứng ra đảm nhận vai trò giảng hòa.

Có điều, đây chỉ là một vấn đề không ảnh hưởng gì đến mình, cả ba người bọn họ đều lười tranh luận tiếp.

Sau khi, cảm tạ Cực Thành tiên tôn, ba người mới tới Luận Đạo lâu ở châu Thiên Quyền, Hàn Dịch đãi cả bọn một bữa no say.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ba người chia tay. Tây Môn Nguyệt ở lại châu Thiên Quyền, còn Lý Phàm với Hàn Dịch thì cùng nhau đi châu Nguyên Đạo.

Thời gian qua nhanh, nửa năm sau, trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm cuối cùng cũng tu luyện “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” đến nhập môn.

“Thần công đại thành, vừa hay hiện giờ mình vẫn chưa tế luyện phân thân, để đi thử hiệu quả thế nào.”

Lý Phàm đè lại phấn khởi trong lòng, sau khi thay hình đổi dạng, hắn liền chạy ra khỏi thành Thiên Vũ.

Lại đào mật thất, chuẩn bị tài liệu, bắt đầu tế luyện. Một lúc sau… một đoàn máu thịt bất ngờ phát nổ.

“Hả? Sao lại thất bại rồi?” Lý Phàm khó hiểu, lại bắt đầu thử lại lần nữa, vẫn thất bại.

“?” Lý Phàm nhíu chặt mi suy nghĩ.

“Chờ đã, tình huống như vầy nghĩa là…”

“Đã có một phân thân tồn tại trên đời rồi?” Lý Phàm nghĩ vậy, bèn cảm thấy kinh hãi.

“Mình luyện chế phân thân từ khi nào?”

Lý Phàm cảm thấy chính mình đã quên mất một việc nào đó rất quan trọng. Hắn nhíu chặt mi, đầu óc vận chuyển cấp tốc, nhưng cho dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không tìm thấy ký ức liên quan.

Dù có xem lại lưu trữ thông tin của tinh thể hoá đạo thạch thì hắn cũng không tìm được gì.

“Còn nữa, công pháp này của mình…” Lý Phàm bất ngờ nhận ra điều gì đó, nét mặt của hắn dần trở nên khó coi.

“Cực Thành tiên tôn treo thưởng bảo vật kéo dài tuổi thọ, lấy cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác làm phần thưởng.” Kỳ Huyền Chân Linh Biến” này có lẽ là công pháp mà mình lĩnh ngộ được từ Diễn Pháp Giác.”

“Mình luôn làm việc rất cẩn trọng, chuyện nguy hiểm như thế chắc chắn không để bản thể làm. Bởi vậy, có lẽ là trước đây mình đã tạo ra một phân thân để thay thế mình làm việc này.”

“Nhưng…”

“Tại sao mình lại không có chút ấn tượng nào?”

“Chẳng lẽ là thủ đoạn khiến người khác quên mất tai hoạ của vị thiên tôn kia sao?”

Lý Phàm nhắm mắt suy tư, một lần nữa lục tìm ký ức nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào như trước.

“Không, không đúng.” Khá lâu sau, Lý Phàm mới mở mắt, bày ra vẻ mặt như đã phát hiện được điều gì đó.

“Nói là quên, đúng hơn là tất cả những ký ức liên quan đến phân thân đều bị xoá đi.”

“Một khi sự việc chưa từng phát sinh thì tất nhiên không thể có chút manh mối nào để tìm kiếm.”

“Rốt cuộc là thứ gì.”

Sự khủng hoảng khi đối diện với một thứ không thể xác định khiến Lý Phàm sinh ra thôi thúc muốn khởi động “Hoàn Chân” thoát khỏi tình cảnh này trước rồi sau đó mới tìm hiểu tiếp.

Tuy nhiên, hắn vẫn cố mà kiềm lại được.

“Không cần biết như thế nào, trước tiên mình cứ ghi nhớ việc này. Chờ sau khi kiếp này kết thúc, không chừng mình có thể nhớ lại ký ức bị mất trên đỉnh núi Giải Ly cũng không chừng.”

“Có điều, thủ pháp có thể dễ dàng lấy đi ký ức này quả thật khiến người khác không thể phòng bị được. Để chắc rằng đoạn ký ức hiện giờ không bị mất đi, mình cần lưu lại trước mới được.”

Nghĩ vậy, Lý Phàm chuẩn bị tìm một ngọc giản trống để ghi lại đoạn trí nhớ ngay lúc này – khi biết mình bị xóa mất ký ức về phân thân.

“Ý, đây là cái gì?” Bất ngờ, Lý Phàm phát hiện được ba khối ngọc giản nằm riêng trong góc của nhẫn trữ vật.

“Mấy thứ này được mình để ở đó từ lúc nào? Sao mình chẳng có một chút ấn tượng gì hết?”

Lý Phàm hơi ngẩn người, lập tức lấy ngọc giản ra kiểm tra.

Quả thật rất quỷ dị, một khối ngọc giản hoàn toàn trống rỗng, không hề ghi lại bất cứ điều gì, riêng hai khối còn lại, một khối có ghi lại duy nhất một chữ “Đạo”, khối cuối cùng thì ghi một chữ “Nguyên”.

“Đạo Nguyên? Nguyên Đạo? Có ý nghĩa gì đây?” Lý Phàm chỉ cảm thấy từ này hết sức quen thuộc nhưng lại không thể nhớ được bản thân đã trông thấy ở đâu.

Trí nhớ như bị một đám mây che phủ khiến tâm trạng của hắn cũng trở nên nặng nề hơn.

Bình Luận (0)
Comment