“Bây giờ có cố nhớ lại cũng vô dụng.” Qua hơn nửa ngày, Lý Phàm mới thoát khỏi tâm trạng tiêu cực này.
Hắn ghi lại kỹ lưỡng việc có phân thân nhưng bản thân lại không hề cảm giác được và tình trạng mất ký ức của mình vào trong khối ngọc giản trống kia, sau đó lại cẩn thận cất cả ba khối ngọc giản về chỗ cũ.
“Tuy tạm thời không thể nhớ được chuyện gì đã phát sinh, nhưng từ việc mình chuẩn bị sẵn ba tấm ngọc giản, có thể thấy mình hẳn là đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra.”
“Khả năng cao là mình đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chuyện này nên chuẩn bị phía sau cũng trở nên vô dụng.”
“Nếu gọi sự việc không biết này là “nó”, vậy phải chăng mình có thể suy đoán như thế này: Sau khi sự việc đó phát sinh, không chỉ những ký ức có liên quan đến “nó” mà ngay cả những ghi chép có dính dáng đến “nó”cũng đều sẽ biến mất.”
Sau khi bình tâm suy nghĩ một hồi, Lý Phàm cũng lần mò ra được chút ít manh mối.
“Nếu mình đã có chuẩn bị, có nghĩa là chắc chắn ảnh hưởng của “nó” không bắt đầu từ năm 1 sau Lưu Điểm. Như vậy, chỉ cần dùng “Hoàn Chân” lần nữa là mình sẽ nhớ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm cảm thấy an tâm phần nào.
“Tuy lần đầu phát hiện, mình cảm thấy việc này có chút hoang đường. Nhưng đã quen với nguy hiểm của thế giới này, ngược lại, mình cũng thấy đây là chuyện thường tình.” Lý Phàm lắc đầu tự giễu.
Gặp việc ngoài ý muốn, Lý Phàm cũng không quên mục đích mình ra ngoài để làm gì: thử nghiệm hiệu quả của công pháp “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”.
Hắn giữ tâm trạng thật ổn định, loại bỏ tạp niệm rồi vận chuyển Chân Linh Biến. Ngay sau đó, một loại lực lượng khác hẳn linh lực, nhưng lại dựa vào linh lực làm nền tảng, trong phút chốc, tuôn ra từ toàn bộ xương cốt toàn thân rồi tản ra khắp cơ thể Lý Phàm.
Dưới tác dụng của loại lực lượng kỳ ảo khó đoán này, Lý Phàm cảm thấy như có vô số con kiến đang chui ra chui vào cả người, khiến hắn đau ngứa khó chịu vô cùng.
Cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, Lý Phàm tiếp tục vận chuyển công pháp nhằm hoàn thành lần ngẫu nhiên biến hoá của công pháp.
Sự đau ngứa vẫn dần tích lũy thêm, cả người hắn cũng càng lúc càng nóng lên.
Khi Lý Phàm cảm thấy xương cốt của mình đều sắp bị tan chảy hết thì bỗng nhiên cả người hắn lại trở nên nhẹ nhàng. Toàn bộ sự khó chịu bất ngờ biến mất, hắn cứ như được đổi sang một cơ thể mới vậy… Không, hắn đích thực đã được đổi một thân thể mới.
Lý Phàm tạo ra một mặt kính từ hơi nước rồi tự quan sát mình qua gương: Khuôn mặt xa lạ, chiều cao, khí chất và ngay cả ấn tượng ban đầu đều khác xa một trời một vực với bản thể.
Nếu không phải động tác của người trong gương hoàn toàn trùng khớp với chính mình, Lý Phàm thật không dám tin đây là bản thân.
Thầm tính toán trong lòng, hắn lại vận chuyển công pháp một lần nữa, không lâu sau, một khuôn mặt khác lại hiện ra trong mật thất.
Lý Phàm như có được món đồ chơi ưa thích, không ngừng biến đổi. Sau quá trình tập luyện, thời gian chuyển đổi càng lúc càng được rút ngắn, đến cuối cùng, hắn chỉ mất một hơi thở là đã biến thân xong.
“Chân linh bách biến, quả thật thần kỳ khó đoán. Trong mắt mình, công pháp này đã gần đạt đến mức độ thần thông rồi!” Sau khi thử nghiệm một hồi, Lý Phàm thầm cảm khái.
Lý Phàm chỉ mới luyện công pháp thần kỳ này đến trình độ nhập môn nên mới chỉ có thể biến thân thành tu sĩ có tu vi Luyện Khí kỳ mà thôi. Tuy nhiên, hắn đã nắm bắt được tinh tuý rồi, sau này chỉ cần kiên nhẫn luyện tập tích luỹ kinh nghiệm nữa là được.
Có Hoá Đạo Thần Nhất, công phu giúp bản thân phân tâm đa dụng, Lý Phàm tin rằng mình sẽ có thể nhanh chóng nâng cao kỹ thuật sử dụng Chân Linh Biến để sớm ngày biến thân thành tu sĩ có tu vi Kim Đan kỳ ngang bản thân.
Nhìn xung quanh, Lý Phàm dùng Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm loại bỏ toàn bộ dấu vết trong mật thất. Tiếp theo, hắn lặng lẽ trở về thành Thiên Vũ.
Ôm suy nghĩ tìm thử xem thế nào, Lý Phàm tìm kiếm trong Thiên Huyền Kính những tư liệu có liên quan đến Đạo Nguyên và Nguyên Đạo. Không ngoài dự liệu, đọc lướt khá lâu nhưng hắn không tìm thấy manh mối nào có giá trị, đều là những tư liệu hoặc lời bình nhạt nhẽo.
“Xem ra đành để việc này qua một bên rồi.” Lý Phàm đành tạm thời bỏ qua.
“Giờ đã là giữa năm 29 sau Lưu Điểm. Kế hoạch phổ biến Thiên Huyền Toả Linh Trận sắp hết thời hạn một năm chuẩn bị, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa mình sẽ nhận được lệnh triệu tập của Kỷ Hoành Đạo.”
“Sau đó, lại phải theo ông ta vào động thiên để bố trí Thiên Huyền Toả Linh Trận nên bản thân mình sẽ bị mất tự do trong một quãng thời gian khá dài.”
“Tuy nhiên, may là mình có một nước cờ ẩn, nữ nhi của thủ tịch trận pháp sư trong Vạn Tiên Minh. Nước cờ này có thể sẽ phát huy tác dụng vào một thời điểm quan trọng cũng nên.”
Lý Phàm lại cảm ứng một hồi.
“Vẫn Tiên cảnh có thể tiến vào lần nữa rồi, nhân lúc hiện giờ còn chút thời gian rảnh, mình vào thám hiểm một phen xem sao.”
“Nhưng trước khi tiến vào, mình vẫn nên tìm hiểu xem trong nửa năm này, có chuyện gì lớn phát sinh hay không.”
Ưu thế của hắn là có thể biết trước sự việc xảy ra, mỗi tin tức có giá trị đồng nghĩa với một cơ duyên vào kiếp sau. Vậy nên, Lý Phàm không thể không chú trọng việc tìm hiểu tin tức.