“Sự khác biệt giữa người với người cũng quá lớn rồi.”
Nhờ có tâm trí kiên định, chỉ sau vài giây bàng hoàng hốt hoảng ngắn ngủi, Lý Phàm đã tìm lại được sự bình tĩnh.
Lý Phàm thầm lắc đầu cảm khái một lúc, lại bất giác muốn đích thân đi chiêm ngưỡng “Phàm Nhân Hoá Thần bích” để được tận mắt chứng kiến phong thái của Bạch tiên sinh. Đồng thời, hắn cũng càng mong đợi đến lần tiến vào Vẫn Tiên cảnh kế tiếp.
Hít sâu một hơi, Lý Phàm cuộn lại bức tranh giao trả cho Tiết Mạc.
“Đa tạ đạo hữu. Được thưởng lãm đại tác của ngươi khiến ta đây cũng đạt được rất nhiều lợi ích.” Lý Phạm chân thành cảm tạ.
Nghe thế, Tiết Mạc cũng hơi bối rối: “Không dám nhận không dám nhận. Trước đây, ta cũng nhờ được đạo hữu nhắc nhở nên mới quyết định đến Hoá Thần bích. Nói đúng ra là ta mới là người cần cảm tạ đạo hữu mới phải.”
“Hai thằng nhóc bọn ngươi nhai đi nhai lại khiến người ta mệt đến đau răng, hai đứa bây diễn kịch xong chưa hả?” Khi hai người vẫn còn đang cảm tạ qua lại, chợt có một giọng nói có phần âm dương quái khí vang lên.
Lý Phàm nhìn lại, thấy kẻ nói chuyện chính là tên mập mà bản thân đã từng gặp mặt một lần trong biệt viện Hoàn Vũ, Hoàng Phủ Tùng.
Lý Phàm cũng không tức giận, hỏi lại với vẻ ngạc nhiên: “Thì ra là tiền bối Hoàng Phủ Tùng, không ngờ ngài vẫn còn sống.”
“Lúc trước, ta nghe Kỷ sư phụ nói không cần phải lo lắng sự việc như vụ đám người Đạm Đài Thao bị công kích tái diễn, ta cứ nghĩ ngài đã bị…”
“Hoàng Phủ tiền bối quả thật có quan hệ rộng rãi, vãn bối bội phục.”
Lý Phàm nói lời châm chọc với vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Hoàng Phủ Tùng nghe Lý Phàm đem chuyện thiếu sót trước kia của mình ra châm chọc, khuôn mặt cũng lập tức biến thành màu gan heo: “Tiểu tử nhà ngươi sao lại ăn nói lung tung như thế.”
“Chuyện Đạm Đài Thao bị ám toán tuyệt đối không có quan hệ gì với ta.”
Lý Phàm liên tục gật đầu, tạo vẻ ta đây hiểu hết, tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết.
Hoàng Phủ Tùng nhìn mặt hắn mà tức đến phát cười: “Kỹ thuật diễn xuất của tiểu tử nhà ngươi đã bước vào cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi. Cũng không biết nhà ngươi là ngốc thật hay giả ngu nữa.”
Tiết Mạc hơi hoang mang nhìn hai người, không hiểu bọn họ đang chơi trò đố chữ gì.
Vừa lúc này, giọng nói của Kỷ Hoành Đạo bất ngờ vang lên: “Được rồi, Hoàng Phủ. Đã già như vậy rồi còn so đo với vãn bối làm chi.”
“Mau đón bọn họ qua đây, chuẩn bị lên đường rồi.”
Lời nói của Kỷ Hồng Đạo đối với Hoàng Phủ Tùng vẫn tương đối có trọng lượng, khiến lão ta không dám lề mề nữa, bèn hừ một tiếng, chìa hai tay ra tóm lấy hai người Lý Phàm.
Chỉ trong chớp nhoáng, khung cảnh thay đổi, hai người đã xuất hiện trên một chiếc phi thuyền.
Kỷ Hoành Đạo đang đứng ở đầu mui thuyền chờ bọn họ.
Hoàng Phủ Tùng đặt bọn họ xuống, Lý Phàm và Tiết Mạc liền hành lễ với Kỷ Hoành Đạo.
Kỷ Hoành Đạo chỉ gật gật đầu còn đôi mắt lão vẫn chăm chú nhìn về phía trước, không biết đang quan sát thứ gì.
“Kỷ sư phụ, chiếc phi thuyền này là…”
Một lúc sau, Lý Phàm mới dám lớn gan đặt câu hỏi.
“Ta vốn lên kế hoạch cho bọn ngươi tập hợp với những trận pháp sư khác thuộc Sách Trận đường của châu Thiên Vũ để cùng đi đến Tiềm Long động thiên xây dựng trận pháp.”
“Nhưng ta bất ngờ nhận được mệnh lệnh là phải nhanh chóng đến “vực thẳm Gào Thét”.”
“Bên đó xảy ra chút biến cố, vì cũng cần trợ thủ nên ta thuận tiện mang các ngươi theo.” Kỷ Hoành Đạo tùy tiện trả lời.
“Vực thẳm Thét Gào? Đó là nơi nào vậy?” Vừa nghe đến cái tên này, Lý Phàm đã có dự cảm không lành, bèn không nhịn được mà hỏi.
Kỷ Hoành Đạo quay đầu lại liếc nhìn Lý Phàm, mỉm cười nói: “Hiện giờ có nói cho ngươi cũng vô dụng, chờ sau khi đến nơi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
“Mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng quá.”
“Có đám lão già bọn ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Rõ ràng Kỷ Hoành Đạo rất tự tin vào bản thân, không thấy có gì đáng lo.
Kỷ Hoành Đạo đã nói như vậy rồi, đương nhiên Lý Phàm cũng không tiện hỏi thêm nữa, bèn cùng Tiết Mạc lui sang một bên.
Không lâu sau, Thượng Quan Thạch, một nam nhân gầy gò mà Lý Phàm đã từng gặp tại biệt viện Hoàn Vũ, cũng dẫn theo năm người khác lên thuyền.
Năm người này đều không phải là thành viên từng tham gia tập huấn trước đó, ai nấy đều mặc trường bào đặc trưng của Vạn Tiên Minh, gương mặt trưởng thành, hành động lẫn cử chỉ trông rất lão luyện.
Bọn họ dường như không phải lần đầu tiên đi trên chiếc phi thuyền này, ai nấy đều vô cùng quen thuộc với bố cục của nó.
Sau khi hành lễ với Kỷ Hoành Đạo, bọn họ đi thẳng vào khoang thuyền.
Khi đi lướt qua Lý Phàm và Tiết Mạc, họ cũng gật đầu chào hỏi.
Tiết Mạc nhất thời chưa nhận ra được thân phận của đối phương, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lý Phàm thì lại vô cùng am hiểu, chào hỏi lại bọn họ.
Chờ đến khi bóng dáng của đối phương biến mất khỏi tầm mắt, giọng nói mang ý thỉnh giáo vô cùng nghiêm túc của Tiết Mạc cũng truyền đến bên tai Lý Phàm.
“Lý Phàm đạo hữu, hình như ngươi có quen biết bọn họ? Không biết những người này có thân phận gì?”
Lý Phàm vội vàng lắc đầu nói: “Không quen biết. Nhưng mọi người đều là thành viên của Vạn Tiên Minh, thân như người một nhà. Gặp mặt thì chào hỏi nhau một câu thôi, đây chuyện bình thường mà.”
Tiết Mạc bỗng ngẩn ra, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.