Cũng may mập mạp Hoàng Phủ Tùng đã giải vây cho y.
“Đi thôi, đừng đứng đực ra đó nữa. Mọi người đều đã đến gần đủ, có lẽ sắp xuất phát rồi.” Hoàng Phủ Tùng liếc Lý Phàm rồi hừ một tiếng, dặn dò.
Lý Phàm tỏ vẻ tiền bối nói gì thì mình nghe nấy, bèn đi theo sau Hoàng Phủ Tùng.
Đi xuyên qua hành lang dài của khoang thuyền, Lý Phàm phát hiện trên chiếc phi thuyền này đã có không ít người tụ tập trước đó rồi.
Hình như không chỉ có mỗi những trận pháp sư của Sách Trận đường.
Trong một vài gian phòng, có tu sĩ toả ra mùi máu tanh sát phạt, điều này mách bảo Lý Phàm rằng có lẽ nhiệm vụ này sẽ không nhẹ nhàng như lời Kỷ Hoành Đạo đã nói.
Hai người đi theo Hoàng Phủ Tùng đến một khoang thuyền rồi ngồi xuống.
Lý Phàm mỉm cười thỉnh giáo Hoàng Phủ Tùng: “Hoàng Phủ tiền bối, ngài có thể tiết lộ cho chúng ta chút chi tiết về nhiệm vụ lần này được không?”
Hoàng Phủ Tùng cười cười quan sát Lý Phàm một vòng, rồi hỏi: “Tiểu tử nhà ngươi cũng biết sợ rồi hả?”
Lý Phàm thoải mái thừa nhận: “Lá gan của vãn bối đương nhiên không thể so được với tiền bối ngài. Dù sao ngay cả mấy người Đàm Đài Thao mà tiền bối cũng...”
“Dừng! Dừng!”
Hoàng Phủ Tùng lập tức thay đổi sắc mặt: “Tiểu tử ngươi mở miệng câu nào cũng nhắc đến Đạm Đài Thao là sao vậy?”
Gã hơi nheo mắt, cẩn thận săm soi Lý Phàm một lượt, ánh nhìn toát ra vẻ nguy hiểm.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Tùng mới thu lại sát ý trong lòng, lại một lần nữa nở nụ cười trên môi.
“Hừm, nói cho các ngươi biết cũng được. Kỷ viện trưởng không nói với các ngươi cũng chỉ là vì nói ra thì dài, phải giải thích lằng nhằng mà thôi.”
Hoàng Phủ Tùng khẽ gõ lên mặt bàn trước mặt, uống một ngụm linh trà nóng bỗng xuất hiện trên bàn vẫn còn đang bốc khói, xong xuôi, gã mới nghiêm túc nói: “Trong chuyến đi lần này, chúng ta phải đi sâu vào sương trắng.”
“Đi sâu vào sương trắng?” Lý Phàm và Tiết Mạc liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thầm cảm thấy kinh ngạc.
Tuy vậy, bọn họ cũng không thể hiện ra mặt mà học theo dáng vẻ của Hoàng Phủ Tùng, khẽ gõ lên mặt bàn rồi uống cạn linh trà nóng hôi hổi.
Cả hai người đều kiên nhẫn lắng nghe Hoàng Phủ Tùng kể chuyện.
“Các ngươi cũng biết, thế gian này bị “Sương trắng bích chướng”chia cắt đất trời, chia thành từng châu nhỏ. Hễ đi qua sương trắng thì thọ nguyên đều sẽ bị hao tổn, cho dù có thông qua truyền tống trận thì cũng không thể nào tránh khỏi.”
“Vậy nên, ngay đến tu sĩ chúng ta, nếu không bị bắt buộc, thì chẳng ai muốn di chuyển qua đó cả.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, tỏ ý đồng tình.
“Chính vì nguyên nhân này nên hiểu biết của chúng ta về sương trắng cực kỳ có hạn.”
“Hầu hết mọi người đều cho rằng, “Sương trắng bích chướng”chỉ nằm trên phạm vi đất liền, làm ranh giới phân chia các châu lục.”
“Nhưng trên thực tế...”
Hoàng Phủ Tùng mỉm cười: “Sương trắng rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”
“Bởi vậy, nếu không có chuyện gì thì các ngươi đừng có bốc đồng, vọng tưởng tự mình đi xuyên qua đó, bằng không thì sẽ bị lạc trong sương trắng, đến thiên tôn cũng khó cứu các ngươi.”
Vì là lần đầu được nghe chuyện này, Tiết Mạc không khỏi trở nên bồn chồn và tỏ ra căng thẳng.
Còn Lý Phàm thì nghĩ ngợi một hồi, không bị Hoàng Phủ Tùng dọa sợ, mở miệng nói: “Hàng năm đều có những tu sĩ tự mình đi xuyên qua sương trắng, dù không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít.”
“Theo như những gì tiền bối nói, số lượng khu vực bao la rộng lớn tồn tại bên trong sương trắng bích chướng cũng chỉ có rất ít mới đúng.”
“Bằng không, nếu như thật sự nguy hiểm như tiền bối miêu tả thì người khác đã phát hiện ra cả rồi.”
Hoàng Phủ Tùng nhất thời khựng lại, bị Lý Phàm vạch trần, gã không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng sau đó, gã lại lập tức cười gằn mà phản bác: “Không biết có bao nhiêu tu sĩ tiến vào sương trắng, một đi không trở lại, tất cả cũng đều ôm suy nghĩ giống người đấy.”
“Nếu ngươi không sợ chết thì có thể mạnh dạn đi thử.”
“Rõ ràng gần như chỉ cách có mấy thước nhưng lại như thể rãnh trời, làm thế nào cũng không thể đi xuyên qua được. Chúng ta gọi những nơi như vậy trong sương trắng bích chướng là “mê vực”.”
“Trước mắt, ta tạm thời không thể tiết lộ cho các ngươi biết số lượng “mê vực”đã được phát hiện. Thế nhưng con số tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của tiểu tử nhà ngươi.”
Hoàng Phủ Tùng thấy Lý Phàm gật đầu đồng ý mà không cứng miệng cãi lại mình nữa, bèn thầm cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này gã mới nói tiếp: “Trong chuyến đi lần này của chúng ta, điểm đến là “vực thẳm Thét Gào”, một mê vực được phát hiện ra từ rất lâu về trước.”
“Nghe tên là biết, đó là một khu vực kéo dài vô tận xuống phía dưới trong không gian, sâu không thể dò, không có điểm cuối.”
“Cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có những tiếng kêu đầy sửng sốt, những tiếng Thét Gào đầy tuyệt vọng và cả những tiếng thì thầm thoảng thốt, rất nhiều âm thanh khác nhau, truyền ra từ dưới đáy vực sâu.”
“Những tu sĩ bình thường có tâm trí không kiên định, một khi bị những âm thanh này mê hoặc, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, tu vi thụt lùi.”
“Nặng thì đánh mất thần trí, biến thành một con quái vật chỉ biết giết chóc.”
Hoàng Phủ Tùng như thể nhớ lại điều gì đó, ánh mắt loé lên nét sợ hãi.
“Cũng vì những mê vực này quá quỷ dị, nên một khi được phát hiện, chúng đều sẽ được Vạn Tiên Minh giám sát chặt chẽ.”
“Vì vậy, Vạn Tiên Minh đã phát hiện ra rằng âm thanh được truyền ra từ vực thẳm Thét Gào này càng ngày càng trở nên lớn hơn trước.”