Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 522 - Chương 522. Gian Nan Dựng Trận Pháp (2)

Chương 522. Gian nan dựng trận pháp (2) Chương 522. Gian nan dựng trận pháp (2)

Nếu như bởi vì một nguyên nhân nào đó, việc điều phối bị chậm trễ, vậy thì việc thi công vũng sẽ bị buộc phải tạm dừng.

Nói tóm lại, xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận ở trong sương trắng rộng lớn bao la, chắc chắn khó hơn gấp hàng chục lần trên những châu vực bình thường.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, mặc dù tiến độ chậm chạp, nhưng hạng của Lý Phàm trên bảng vàng cũng không bị tụt quá xa.

Cơ bản đều nằm trong số một trăm đứng đầu.

Khoảng cách về điểm trước mắt chưa bị kéo giãn quá xa, vị trí của mười người đứng đầu không ngừng thay đổi.

Mà thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả những người đứng đầu, lại là vụ tu sĩ đứng ở hạng bảy trăm tám mươi ba, vị trí cuối cùng trong bảng.

Tu sĩ Kim Đan Quách Diệp Trọng.

Bây giờ đã gần một năm kể từ khi cuộc thi chính thức bắt đầu, điểm của y vẫn là không, chẳng hề thay đổi.

Trong toàn bộ danh sách, cũng chỉ có duy nhất y như vậy, thế nên so với người đứng đầu thì còn thu hút chú ý hơn.

Các tu sĩ đều nhao nhao suy đoán, tên Quách Diệp Trọng này hoặc là đã mất tích ở nơi nào đó, hoặc là đã trực tiếp đào tẩu rồi.

Bên trong cứ điểm Giáp Tuất Hào, Lý Phàm cẩn thận xem xét danh sách bảng vàng được chiếu trong Thiên Huyền Kính bản nhỏ.

“Cái tên Quách Diệp Trọng này cũng tài thật đấy. Nếu như không phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó, vậy thì chính là công khai lười biếng trắng trợn trước mắt mọi người. Đúng là đang vả vào mặt Vạn Tiên Minh mà.”

Nhớ lại dáng vẻ Quách Diệp Trọng đã từng gặp trong đợt tập huấn ngày trước, trông hoàn toàn bình thường.

“Nếu như khi cuộc thi kết thúc, người này vẫn chỉ có không điểm, ta sẽ tôn trọng y như một nam tử hán.”

Bên tai bỗng lại bắt đầu vang lên tiếng nỉ non oán giận, sau hơn một năm tôi luyện, Lý Phàm đã quá quen thuộc với việc này.

Hắn mặt không đổi sắc châm ngọn đèn lưu ly trong phòng lên, ngọn lửa màu đen kỳ dị sáng lên, âm thanh đến từ vực thẳm trong nháy mắt biến mất không thấy dấu vết.

“‘Tịch Diệt Lưu Ly Trản’ này quả đúng là có hiệu quả.” Lý Phàm lại một lần nữa hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có, không khỏi khen ngợi.

Tịch Diệt Lưu Ly Trản, là một dị bảo dùng để cắn nuốt âm thanh kiểu mới do Diễn Võ đường đưa tới hai tháng trước.

Đến từ Phiêu Miểu châu ở phương tây.

Sau khi châm dây dẫn Tịch Diệt ở trong ngọn đèn, sẽ xuất hiện ngọn lửa màu đen, biến mọi âm thanh ồn ào xung quanh thành hư vô.

Đơn giản dễ dùng, hiệu quả rõ ràng.

Hơn nữa không giống với những dị bảo khác, sau khi thấp thu một lượng ma âm nhất định, sẽ có nguy cơ biến dị.

Đèn lưu ly này trước khi cháy hết, căn bản không bị bất cứ ảnh hưởng nào. Lúc không cần sử dụng còn có thể dập tắt đèn đi để kéo dài tuổi thọ sử dụng của đèn.

Trong số tất cả các dị bảo cắn nuốt âm thanh, Tịch Diệt Lưu Ly Trản àny được xem như là nổi bật nhất.

Chỉ tiếc là nghe nói thành phần quan trọng nhất là dây dẫn Tịch Diệt cần phải được chế tạp đặc biệt, thời gian sản xuất tương đối dài, cực kỳ quý giá.

Vậy nên chỉ có những Trận pháp sư như Lý Phàm, Tiết Mạc mới được trang bị bên người.

Còn phía Thanh Huyền quân thì chỉ có vào thời khắc nguy cấp mới lấy ra để đối phó thôi.

Song, giờ phút này Lý Phàm châm Tịch Diệt Lưu Ly Trản, không phải là vì hắn quá mức lãng phí.

Kể từ mười lăm ngày trước, khi làn sóng ma âm của Vực Thẳm Gào Thét bỗng bùng phát, cứ điểm Giáp Tuất Hào này đã mất liên lạc với những cứ điểm khác và Tiên Lũy Vĩnh Hằng.

Thông Tấn Linh Phù, Pháp Thuật Truyền Tấn, thậm chí cả Thiên Huyền Kính, đều không thể nào kết nối được với thế giới bên ngoài.

Trên thực tế, danh sách vừa nãy Lý Phàm xem trong lúc nhàm chán, cũng chỉ là số liệu trước khi làng sóng kia bùng phát mà thôi.

Theo cách nói của những Thanh Huyền quân bảo vệ hắn, tu sĩ Nguyên Anh Lãnh Ưng Y, uy thế của làn sóng lần này mạnh đến mức, trăm năm mới gặp một lần.

Theo kinh nghiệm của Lãnh Ưng Y, thời gian kéo dài của làn sóng ma âm, gần như tỷ lệ thuận với uy thế của nó.

Sóng ma âm bùng phát đột ngột đều nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Những vật tư trong cứ điểm, bao gồm cả “Hắc Tử Phù”dùng để liên lạc khi sinh tồn trong sương trắng phệ nguyên, đều sắp cạn kiệt nguồn dự trữ, cần phải được bổ sung kịp thời.

Vì vậy, người phụ trách là Lãnh Ưng Y dẫn theo ba thủ hạ, liều mình với nguy cơ có thể bị tử vong, vào khoảng thời gian trống sau khi làn sóng ma âm bùng phát, quay trở về Tiên Lũy Vĩnh Hằng tìm kiếm nguồn viện trợ bổ sung.

Tuy nhiên, đến nay vẫn chưa trở về.

Mặc dù Lý Phàm cảm thấy có chút buồn bực, không hiểu tại sao mình lại gặp phải làn sóng ma âm trăm năm khó gặp.

Nhưng theo tình hình hiện giờ, trong cứ điểm vẫn coi như là an toàn, cũng không cần phải hoảng sợ.

Chỉ là dưới ảnh hưởng kép của sóng ma âm và sương trắng, không chỉ thông tấn, ngay cả linh khí cũng trở nên rối loạn.

Tâm thần không thể tập trung, nếu như cưỡng ép điều động, còn sẽ khiến cho linh khí trong cơ thể chuyển động không theo quy luật, tổn hại khí huyết.

Không thể tu luyện, điều này khiến Lý Phàm vẫn luôn siêng năng cũng không có gì để làm.

Hắn cũng từng thử phát động nghi thức tiến vào trong Vẫn Tiên cảnh.

Nhưng ở trong sương trắng này, sự liên hệ với Vẫn Tiên cảnh cũng vô cùng yếu ớt.

Bình Luận (0)
Comment