Bao lần thử tiến vào cũng đều không thành công, ngược lại còn khiến thần hồn Lý Phàm chấn động, đầu váng mắt hoa.
Vậy nên hắn cũng không thể không từ bỏ.
Việc duy nhất có thể làm để giết thời gian, chính là tán gẫu, trò chuyện trên trời dưới đất với các tu sĩ khác trong cứ điểm.
Nhưng từng ngày trôi qua, thấy vật tư trong cứ điểm ngày một ít dần, mà Lãnh Ưng Y vẫn chưa có dấu hiệu trở lại.
Tâm trạng mọi người đều bắt đầu nặng nề hơn, cũng bớt tán gẫu dần.
Ánh lửa đen sáng tối không rõ, không ngừng nhảy nhót.
Khiến gương mặt của Lý Phàm trông cũng u ám hơn.
“Chắc kiếp này sẽ không kết thúc tại đây đâu nhỉ?”
Sau khi ở lại đây lâu rồi, trong lòng hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nảy ra suy nghĩ này.
Lý Phàm hít một hơi thật sâu, theo thói quen vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, ép những tạp niệm này xuống.
Vì chẳng có gì để làm, sau khi nghĩ ngợi một hồi, Lý Phàm quyết định dồn hết tâm trí vào việc tu hành Luyện Tâm Chú này.
Kể từ khi tu vi có chút thành tựu đến nay, mặc dù việc vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú đã trở thành bản năng như thể việc hô hấp của hắn rồi.
Nhưng dù sao toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ tu hành và tu luyện dần dần theo bản năng cũng có sự khác biệt.
Lúc này cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Lý Phàm nghiêm túc tu hành lại Luyện Tâm Chú.
Khi còn là một người phàm, Thanh Tâm Chú là hi vọng để hắn phá vỡ ranh giới giữa phàm nhân và tiên nhân.
Vậy nên hắn có thể quên ăn quên ngủ, kiên trì tu luyện hàng chục năm.
Nhưng đến khi thực sự đột phá đến Luyện Khí Kỳ, sau khi Thanh Tâm Chú chuyển hóa thành Luyện Tâm Chú.
Tác dụng của nó bắt đầu mờ nhạt dần.
Không thể đề cao chút tu vi nào, tác dụng ngoài mặt của nó chỉ có áp chế nghiền nát những tạp niệm trong lòng.
Điều này gần như tương đương với việc chẳng có bất cứ tác dụng gì ở giới tu tiên chỉ coi trọng tu hành không coi trọng tâm tính này.
Thêm vào đó, tâm lý của Lý Phàm vốn đã kiên cường vô cùng, gần như sẽ không gặp phải việc bị tâm ma quấy nhiễu.
Vậy nên với Lý Phàm, tác dụng của Luyện Tâm Chú lại càng không đáng kể.
Nếu như không phải nghe theo trực giác trong lòng và thứ tự xếp hạng công pháp đầu tiên trên màn hình Hoàn Chân giải thích giá trị của Luyện Tâm Chú từ khía cạnh khác.
Có lẽ Lý Phàm đã từ bỏ nó từ lâu rồi.
Dù sao thuật giết rồng có lợi hại đến đâu, nếu như ở trong một thế giới vốn không có rồng, thì cũng chỉ là một công pháp vô dụng, căn bản không đáng để lãng phí thời gian.
Song, vào lúc này, sau khi Lý Phàm tạm thời buông bỏ mọi thứ, một lần nữa đắm mình vào việc tu hành Luyện Tâm Chú, hắn dần dần đã có lĩnh ngộ.
“Luyện Tâm, Luyện Tâm.”
“Làm thế nào để luyện thì bản thân mình đã quá thành thục.”
“Nhưng muốn luyện đến mức thế nào, mục đích cuối cùng là gì, mình lại chẳng có chút đầu mối nào.”
“Có lẽ đây cũng là lí do tại sao bao nhiêu năm nay, tiến độ tu luyện Luyện Tâm Chú vẫn mãi không hoàn thành.”
“Vậy luyện vì cái gì đây?”
...
Vấn đề này có lẽ quá mức sâu xa.
Khiến Lý Phàm vốn cho rằng ngộ tính của mình cũng không đến nỗi nào, nhất thời gặp phải bài toán khó.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua trong quá trình này.
Tác dụng của việc xa rời thực tế là có hạn.
Ngày thứ ba mươi sáu sau khi làn sóng ma bùng phát, Lý Phàm vẫn luôn không nghĩ ra được đáp án, quyết định tạm thời dừng việc tu hành lại.
Hắn chỉ chậm rãi bước đi trong cứ điểm, lắng nghe, quan sát, cảm nhận, suy nghĩ.
So với mười mấy ngày trước, cứ điểm Giáp Tuất Hào, trong một khoảng thời gian ngắn, đã âm thầm xảy ra một số biến hóa.
Trong môi trường khép kín, tương lai mông lung không xác định, lúc nào cũng có thể bị làn sóng ma âm tập kích.
Vật tư sinh tồn ngày càng cạn kiệt.
Các tu sĩ trong cứ điểm sống một ngày như trôi qua một năm, đồng thời một cảm xúc khó có thể giải thích được cũng bắt đầu chầm chậm nảy sinh trong lòng mỗi người.
Mặc dù hiện giờ vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối, nhưng Lý Phàm vốn thấu hiểu lòng người, đã lập tức cảm nhận được điều này.
“Trừ mình ra, ba người Nguyên Anh, sáu người Kim Đan.”
“Thực lực của mình yếu nhất, nhưng lại nếu tẩm ngẩm tầm ngầm, ngồi làm ngư ông đắc lợi thì đến cuối cùng chắc cũng không thành vấn đề.”
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng Lý Phàm.
Nhưng ngay sau đó, Lý Phàm vốn đang tìm kiếm đáp án của luyện tâm, trong đầu bống lóe lên, như thể nghĩ ra điều gì đó.
Trong lòng hắn bỗng sáng tỏ, quan sát và phân tích đầy lý trí như thể một người ngoài cuộc.
“Đây chính là bản năng nội tâm của mình sao?”
“Gặp phải tình huống tuyệt vọng như vậy, có người có lẽ sẽ lựa chọn mạo hiểm đi vào trong sương trắng, tìm một con đường sống trong tuyệt cảnh.”
“Có người có lẽ sẽ lựa chọn chỉ cần mình sống sót không cần quan tâm đến tính mạng người khác, ra tay trước, sử dụng âm mưu thủ đoạn ám hại giết chết người khác trước.”
“Có người lại thà chết chứ không chịu ra tay với đồng đội.”
“Còn mình, phương thức ứng phó trong vô thức của mình lại là trước tiên ẩn nấp trốn đi, chờ người khác đánh giết xong, ngồi thu lưới làm ngư ông đắc lợi.”
“...”
“Đây chính là lựa chọn chiến lược tối ưu nhất trong tình hình hiện tại, cũng có liên quan đến những trải nghiệm từ trước đến nay của mình.”
“Sự lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau. Theo mình, tính cách khiến lựa chọn của mỗi người trở nên như vậy, chứ không hề có sự phân biệt tốt xấu.”