Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 524 - Chương 524. Huyền Hoàng Nghịch Luyện Tâm

Chương 524. Huyền Hoàng nghịch Luyện Tâm Chương 524. Huyền Hoàng nghịch Luyện Tâm

“Cái này được gọi là, bản tâm của con người.”

“Luyện tâm, luyện tâm...”

Lý Phàm ngần người suy nghĩ, lẩm bẩm một mình.

Quên mất làn sóng ma âm nguy cơ trùng trùng bên ngoài cứ điểm, quên mất cục diện nguy hiểm sắp cùng đường bí lối trong cứ điểm.

Như thể đã bị mê hoặc, tâm thần hắn hoàn toàn đắm chìm, thậm chí ngay cả mấy lần ma âm quy mô nhỏ tập kích cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi đi trong quá trình Lý Phàm lĩnh ngộ.

Cứ như vậy, đến ngày thứ năm mươi sau khi làn sóng ma âm bùng phát.

Lãnh Ưng Y vẫn chưa trở về, vì để có thể kéo dài thời gian kiên trì.

Sau khi cân nhắc, mọi người quyết định từ bỏ phần lớn khu vực cứ điểm Giáp Tuất Hào.

Chỉ giữ lại một vài kiến trúc cơ bản.

Bằng cách này, có thể làm giảm tốc độ tiêu thụ “Hắc Tử Phù”đi một nửa.

Mặc dù khu vực có thể hoạt động nhỏ đi rất nhiều.

Nhưng so với việc có thể được sống lâu thêm một chút thì chen chúc với nhau một tẹo cũng chẳng tính là gì.

Chỉ là đám người vốn thân thiết với nhau, giờ đây lại phòng bị lẫn nhau nhiều hơn.

Ngoài mặt đều vẫn rất khách khí, nhưng trong lòng bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì, cũng chỉ có chính bản thân họ mới biết.

Sóng ngầm dâng trào, ẩn chứa sát khí.

Khi Lý Phàm nhận thấy bầu không khí xung quanh mình dần dần khác lạ, dưới sự cảnh báo của bản năng cơ thể, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại khỏi trạng thái xuất thần.

Chỉ cần khẽ liếc mắt nhìn một lượt, Lý Phàm đã có thể biết rõ tình hình hiện giờ như thế nào.

Từ xưa đến nay, loại chuyện bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng, vì để sống sót mà tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện hiếm thấy.

Dù là bản thân Lý Phàm, sau khi biết rõ tình hình hiện giờ của mình, cũng nổi lên sát tâm.

Sát tâm này cũng chính là tâm ý của bản thân hắn.

Không thuộc về tạp niệm, dù có là Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú cũng không thể nào tiêu trừ được.

Lý Phàm cẩn thận cảm nhận suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu mình.

“Mưu cầu sống sót, là bản năng của con người. Vì để sống sót mà giết chóc, chính là thuận theo tâm ý.”

“Thuận theo tâm ý, thuận theo tâm ý...”

Bỗng nhiên, Lý Phàm sững sờ, trong lòng không ngừng lặp lại cụm từ đó.

Thật lâu sau đó, trong mắt hắn lóe lên sự khác lạ.

“Luyện tâm, luyện tâm. Lúc nào cũng là chuyện thuận lợi, thì làm thế nào để có thể luyện tâm được đây?”

“Muốn luyện đạo tâm, e rằng phải dùng nghịch cảnh để rèn luyện.”

“Nghịch cảnh, trái ngược...”

Như thể có một tia chớp rạch ngang xuyên qua màn sương mù, trong khoảnh khắc đó, Lý Phàm như đã hiểu ra điều gì.

“Muốn trường sinh, cần phải đi ngược lại đạo lý thiên địa.”

“Mà muốn luyện đạo tâm...”

“Thì cần lại đi ngược lại ý nghĩ thật sự của bản thân mình.”

“Có lẽ từ trước đến nay, mình đều tu hành sai rồi.”

Ánh mắt Lý Phàm dần dần sáng lên.

“Muốn gì làm nấy, nghiền nát hết thảy tạp niệm, cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc của Thanh Tâm Chú mà thôi.”

“Muốn thật sự tu hành Hoàng Huyền Luyện Tâm Chú, thì cần phải rèn luyện bản tâm.”

“Chống lại sự lựa chọn theo bản năng của bản thân mình sao?”

Nghĩ đến đây, Lý Phàm chỉ cảm thấy như được giác ngộ, mọi phiền muộn trong lòng đều bị quét sạch.

Vận chuyển Luyện Tâm Chú, nhất thời cũng nhanh hơn trước hàng chục lần.

“Xem ra suy đoán tưởng chừng như đánh bậy đánh bạ này của mình, lại đúng là thật.”

“Nghịch luyện đạo tâm.”

“Phương pháp tu hành này, cũng kỳ lạ thật.”

“Lấy nguy cơ Giáp Tuất Hào lần này làm ví dụ, nếu như muốn mượn cơ hội lần này để luyện tâm, thì không thể làm theo suy nghĩ bản năng của mình được.”

“Tốt nhất là phải làm ngược lại.”

“Sự khác biệt với bản tâm của mình càng lớn, nội tâm càng phải chịu dày vò, hiệu quả tu hành của Luyện Tâm Chú sẽ càng rõ.

“Vậy thì lựa chọn tốt nhất nên là...”

Suy nghĩ trong đầu Lý Phàm xoay chuyển, lập tức đã đưa ra được phán đoán.

Mà Luyện Tâm Chú được vận chuyển ngày càng không có trở ngại, cũng chứng minh được suy đoán của hắn.

“Chỉ là, làm như vậy, liệu có đáng giá hay không.”

“Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, được Hoàn Chân đánh giá còn trên cả Vân Thủy Huyễn Mộng Công...”

Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Lý Phàm đưa ra quyết định cuối cùng.

Không lâu sau, trong phòng họp của cứ điểm Giáp Tuất Hào.

Lý Phàm triệu tập mọi người, đặt ra câu hỏi trong lòng mình.

“Tính khả năng của việc cưỡng chế quay trở về Tiên Lũy Vĩnh Hằng sao? Lý đại sư, ngươi hỏi cái này làm gì vậy?” Một Thanh Huyền thủ quân có thên là Hà Sâm ngờ vực hỏi.

Nhưng sau đó người nọ lập tức phản ứng lại, còn cho rằng Lý Phàm lại muốn cử người ra ngoài cầu cứu.

Sắc mặt y có chút khó coi, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Những ngày gần đây, làn sóng ma âm không những không có dấu hiệu suy yếu, mà thậm chí còn có xu hướng mạnh lên.

“Với thực lực hiện giờ của chúng ta, nếu như muốn vượt qua sương trắng trong làn sóng ma âm này, e rằng...”

Hà Sâm không ngừng lắc đầu.

Một vị tu sĩ Nguyên Anh khác của Diễn Võ đường tên là Khổng Vũ cũng trực tiếp phủ định: “Tuyệt đối không thể!”

“Thực lực của Lãnh đạo hữu ta biết rõ. Nếu như y cũng cầu cứu thất bại, thì chúng ta chắc chắn không có khả năng thành công. Chi bằng chờ sau khi làn sóng ma âm suy yếu rồi lại đưa ra quyết định.”

Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ.

“Cứ chờ thêm đi, nói không chừng Lãnh đội trưởng sắp trở về rồi thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment