“Đúng thế, Lý đại sư, đừng đưa ra những quyết định vội vã như vậy thì hơn. Nhiều người sức lực lớn, mặc dù hiện giờ cứ điểm của chúng ta không có nhiều nhân thủ, nhân vẫn có thể miễn cưỡng chiếu cố lẫn nhau. Nếu như lại chia ra hành động, một khi gặp phải tình huống bất ngờ gì, e rằng sẽ không thể nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta đâu!”
...
Những tu sĩ phối hợp xây dựng trận pháp trong cứ điểm, dù có tu vi Nguyên Anh, cũng đều gọi Lý Phàm là “đại sư”.
Mặc dù Lý Phàm vẫn luôn bày tỏ năng lực về trận pháp của mình rất bình thường, không đảm đương nổi chức danh đại sư, cật lực từ chối.
Nhưng vẫn không thể thay đổi cách gọi của những người này.
Lâu dần, hắn cũng chỉ đành chấp nhận.
Lúc này, thấy các tu sĩ đều có ý kiến trái ngược với mình, trong lòng Lý Phàm thầm nói: “Thật ra ta cũng có suy nghĩ giống với các ngươi, chỉ tiếc là ta cần phải thử nghiệm một lần.”
“Chỉ có thể làm ngược lại mà thôi.”
Song hắn cũng không tranh cãi với họ, chỉ chờ sau khi mọi người đều yên tĩnh lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ.
Chờ đến khi chúng tu sĩ đều bắt đầu trốn tránh ánh mắt của hắn, lúc này Lý Phàm mới chậm rãi lên tiếng: “Chư vị, người ngay không nói những lời mờ ám. Trước khi xảy ra làn sóng ma âm, từ cứ điểm Giáp Tuất Hào đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng rồi quay lại, chỉ cần có hai, ba ngày.”
“Hiện giờ dù sóng ma âm có đáng sợ, làm gì cũng đều khó khăn. Nhưng nếu như tất cả đều không có gì đáng ngại, thời gian đi đi về về cùng lắm chỉ mất khoảng mười ngày mà thôi.”
“Nếu như cứ mãi không về, e rằng kết quả chỉ có thể là đã xảy ra biến cố, lành ít giữ nhiều rồi.”
“Tu sĩ đời chúng ta, giành mệnh với trời, sinh tử là chuyện bình thường, cũng không cần phải kiêng kỵ chuyện này quá.”
“Trên thực tế, trước khi Lãnh đội trưởng đi, cũng từng đặc biệt dặn dò ta một chuyện.”
Những lời này cũng thật sự không phải là do Lý Phàm bịa ra, mà quả thật là có chuyện như vậy.
Mấy vị tu sĩ Thanh Huyền quân ở hiện trường, đều là nhân chứng.
Vì vậy, sau khi Lý Phàm nói xong, trong mắt bọn họ đều lóe lên một tia âm trầm.
Mà trong phòng cũng đều lặng im, không có một ai phản bác.
Lúc này Lý Phàm mới nói tiếp: “Hiện giờ vật tư trong cứ điểm sắp cạn kiệt, mà trước mắt làn sóng ma âm lại không có xu thế dừng lại...”
“Một vấn đề không thể tránh khỏi đang bày ra trước mặt chúng ta, chờ đến sau khi vật tư được sử dụng hết, chúng ta nên làm thế nào?”
“Có lẽ, căn bản không cần chờ đến lúc đó.”
“Trước mắt số lượng ‘Hắc Tử Phù’ còn lại càng ngày càng ít, e rằng vì để tranh đoạt chút hi vọng sinh tồn cuối cùng, có một số người đã không thể kiềm chế được sát ý của mình rồi.”
Thấy Lý Phàm không chút do dự vạch trần ý nghĩ đen tối trong lòng mọi người, có một số tu sĩ không ngồi yên được nữa, lập tức bước ra bày tỏ ý kiến.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Lý đại sư, ngài yên tâm, với Thanh Huyền quân bọn ta, chức trách lớn hơn sinh mệnh.”
“Đúng thế! Lý đại sư, nếu như chúng ta đã phụng mệnh để bảo vệ an toàn của ngài, thì nhất định sẽ làm được. Nếu những người khác có ý định làm tổn tương ngài, trừ phi bọn họ bước qua xác chúng ta!”
Mấy vị tu sĩ Kim Đan trong Thanh Huyền quân đều nhao nhao nói rất hùng hồn, chính nghĩa.
Mà những tu sĩ khác của Diễn Võ đường, Thiên Cơ đường trong cứ điểm nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Lý đại sư...”
Đang định nói gì đó, Lý Phàm lại phất tay ngắt lời bọn họ.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói: “Chư vị không cần phải như vậy. Ngay cả con giun con kiến còn tham sống sợ chết, huống hồ gì là tu sĩ chúng ta?”
“Tu luyện đến cảnh giới này như chúng ta, ai lại chưa từng trải qua trăm ngàn gian khó chứ?”
“Mưu cầu sống sót, không hề có lỗi.”
“Nhưng...”
Lý Phàm hơi dừng lại, thu hút sự chú ý của toàn thể tu sĩ.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, chính trực thẳng thắn nói: “Chúng ta đều là thành viên của Vạn Tiên Minh, nếu như chết khi chiến đấu với Ngũ Lão hội, cũng coi như là chết không hối tiếc.”
“Nhưng nếu chết vì tàn sát lẫn nhau, e rằng ta chỉ có thể chết không nhắm mắt.”
“Vì để tránh cho tình huống này xảy ra, ta mới cho rằng, chúng ta nên đi đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng tìm cứu viện một lần nữa trước khi vật tư cạn kiệt.”
“Giống như những gì các vị huynh đệ Thanh Huyền quân nói, làn sóng ma âm lần này tập kích có cường độ hiếm thấy. E rằng hiện giờ Tiên Lũy Vĩnh Hằng ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể hi vọng bọn họ sẽ phái viện binh đến đây cứu viện.”
“Trong tuyệt cảnh, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều mạng một phen.”
Những lời Lý Phàm nói hùng hồn mạnh mẽ, song những tu sĩ có mặt ở đây nghe vậy trên mặt lại chỉ lộ ra sắc mặt cổ quái.
Đạo lý này ai cũng đều hiểu, nhưng cường giả mạnh nhất trong cứ điểm Giáp Tuất Hào, Lãnh Ưng Y còn đã có nguy cơ gặp phải chuyện bất trắc ở trong làn sóng ma âm này rồi.
Ai có thể đảm bảo bản thân mình có thể làm được chuyện Lãnh Ưng Y không thể hoàn thành chứ?
Ở yên trong cứ điểm, còn có thể cố gắng níu chút hơi tàn, sống lâu thêm một chút.
Ra khỏi cứ điểm, đối mặt với sương trắng và sóng ma âm, e rằng lập tức chỉ có một con đường chết, đạo hạnh tiêu tan.
Lý Phàm ngươi nói chính trực thẳng thắn đến vậy, còn chẳng phải là vì muốn xúi giục đám người bọn ta đi tìm chết hay sao.
Chẳng lẽ ngươi sẽ liều mạng đích thân xuất mã chắc?
Toàn bộ tu sĩ có mặt ở đây đều nghĩ như vậy.