Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 526 - Chương 526. Huyền Hoàng Nghịch Luyện Tâm (3)

Chương 526. Huyền Hoàng nghịch Luyện Tâm (3) Chương 526. Huyền Hoàng nghịch Luyện Tâm (3)

Nhưng lúc này vẫn chưa đến bước phải lật mặt với nhau, bọn họ liếc nhìn nhau, sau cùng vẫn là Khổng Vũ ho nhẹ một tiếng, muốn tiếp tục khuyên nhủ.

Song những gì Lý Phàm nói tiếp sau đây, lại khiến tất cả bọn họ đều kinh ngạc đứng dậy.

“Vì để bảo vệ ta chu toàn, Lãnh đội tưởng e rằng đã bỏ mình trong làn sóng ma âm.”

“Vốn dĩ ta đã rất không nỡ.”

“Ta cũng biết chuyện tìm cứu viện vô cùng nguy hiểm. Nếu như lại có thêm ai trong số chư vị vì ta mà bỏ mình, ta lại càng không có mặt mũi nào để đối mặt với mọi người.”

“Vậy nên, ta quyết định...”

Lý Phàm cố gắng kìm xuông cảm giác khó chịu trong lòng, nói ra những lời ngược lại với đạo tâm của mình.

“Một thân một mình, đi về Tiên Lũy Vĩnh Hằng để tìm cứu viện.”

“Nếu như ta không chết, chắc chắn sẽ tìm một con đường sống cho các vị.”

Lý Phàm nói rất dứt khoát, vẻ mặt kiên quyết.

Đám người Khổng Vũ, Hà Sâm hoàn toàn không ngờ được vị Trận pháp sư trẻ tuổi này lại đưa ra quyết định như vậy.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và gương mặt kiên định của Lý Phàm, trong lòng họ không còn nghi ngờ gì nữa, mà kinh ngạc không thôi.

Trên thực tế, là một Trận pháp đại sư xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, tuy rằng Lý Phàm chỉ có tu vi Kim Đan.

Nhưng hắn lại có địa vị cao nhất trong cứ điểm Giáp Tuất Hào.

Bởi vì dù là Thanh Huyền quân, hay là các tu sĩ của bộ phận khác như Diễn Võ đường có mặt ở đây, đều là vì để phối hợp với Lý Phàm xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận mới đến nơi này.

Nếu như hắn lấy lý do “Không thể để chậm trễ việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, một khi ta bỏ mình chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng của cả trận pháp”, bắt ép chúng tu sĩ phải cử người đi tìm cứu viện.

Vậy thì sau cùng, tám chín phần mười tu sĩ cũng vẫn sẽ phải khuất phục.

Nhưng hiện giờ, hắn lại không hề làm như vậy.

Mà lại tự nguyện gách vác nhiệm vụ có thể nói là cửu tử nhất sinh này, liều mình tìm một con đường sống cho mọi người.

Bất chấp sinh tử của bản thân mình, đặt lợi ích của mọi người lên trên...

Trên thế giới này còn có người như vậy sao?

Các bậc thánh nhân ngày xưa, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi nhỉ?

Trước đó ở cùng hắn lâu như vậy, mà lại không phát hiện ra được điều gì cả?!

Quả nhiên chỉ có lúc đứng trước ranh giới sinh tử, mới có thể thấy được bản tính của một người.

Mà khi mọi người nhớ lại những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình, không khỏi thầm thấy xấu hổ.

Vì đều tự cảm thấy xấu hổ không thôi, lần này bọn họ đều chân thành khuyên nhủ.

“Lý đại sư, hà tất phải vậy chứ! Mặc dù tình thế không ổn, nhưng cũng không đến mức cần ngài phải liều mạng.”

“Đúng thế, đại sư xin hãy nghĩ lại. Vừa phải đối phó với ma âm lẫn sương trắng thật sự quá mức nguy hiểm! Sẽ lành ít dữ nhiều đấy!”

...

Đối mặt với những lời khuyên can của mọi người, Lý Phàm kiên quyết nói: “Ý ta đã quyết, mọi người không cần phải nói nhiều.”

“Mọi người quanh năm đều ở Vực Thẳm Gào Thét, đều có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với ma âm và sinh tồn trong sương trắng. Nếu như mọi người thật sự có lòng, chi bằng nói cho ta biết tất cả những điều cần chú ý trên đường đi, để cơ hội sống sót trở về của ta lớn hơn một chút.”

Lý Phàm vô cùng tiêu sái nói với mọi người.

Chúng tu sĩ làm ra vẻ dè dặt khuyên can một hồi, thấy quả thật không thể thay đổi ý chí của Lý Phàm, chỉ có thể thở dài.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng, đồng thời nhao nhao truyền thụ lại những kinh nghiệm sinh tồn của bản thân mình trong Vực Thẳm Gào Thét này.

Lý Phàm tập trung tinh thần lắng nghe, nhớ kỹ trong lòng.

Sau đó, hắn lại mang theo vật tư đủ để mình mình sống sót trong sương trắng khoảng hai mươi ngày, dưới ánh mắt không nỡ của mọi người, một mình dấn thân vào con đường cô độc đi đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng.

Điều đáng để chú ý là, có lẽ do bị Lý Phàm làm cảm động.

Thanh Huyền thủ quân Hà Sâm quyết định cùng hành động với Lý Phàm ngay trước khi hắn rời đi.

Nhưng sau khi khen ngợi nghĩa cử cao đẹp của đối phương xong, Lý Phàm vẫn lựa chọn từ chối ý tốt của y.

Trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và cảm động của đối phương, Lý Phàm đeo “Hắc Tử Phù” lên người, xác định vị trí tiên thành đoạn chưởng trong sương trắng trắng xóa mênh mông, cả người hóa thành một tia sáng, lao vào trong đó.

Những tu sĩ khác trong cứ điểm Giáp Tuất Hào, liếc nhìn bóng dáng Lý Phàm dần biến mất, trên mặt ai nấy đều có những biểu cảm khác nhau.

“Không ngờ trong giới tu tiên hiện giờ, mà vẫn có người đức độ, cao cả như vậy. Quả thật tự thẹn không bằng.”

“Ta đã sống uống phí bă trăm bốn mươi tám năm. Đến tận hôm nay mới gặp được một người như vậy, thật đúng là đáng tiếc.”

“Nếu như Lý đại sư đại nạn không chết, từ nay về sau, ta chắc chắn sẽ nghe theo lời hắn, chỉ đâu đánh đó.”

...

Sau khi im lặng một lúc, mọi người lại bắt đầu nhao nhao cảm khái, tiếc hận nói.

“Hừ!”

Chỉ có duy nhất Hà Sâm liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh thường, phất tay áo rời đi.

Sắc mặt mọi người ít nhiều gì cũng có chút gượng gạo xấu hổ.

Mọi người đều tản đi.

“Không hề sợ chết, hi sinh thân mình vì người khác?”

“Nếu như không phải mình có ‘Hoàn Chân’, có thể bắt đầu lại bất cứ lúc nào, chắc chắn sẽ không thể đưa ra quyết định như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment