Đi theo cảm ứng, quái vật đang dẫn đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng, có lúc lại bất ngờ nhảy vọt một đoạn cự ly, không ngừng biến đổi vị trí một cách không quy luật.
Lý Phàm theo sát sau lưng quái vật bẻ ngược, lấy nó làm tiêu điểm để điều chỉnh phương hướng của mình.
Sau gần nửa ngày, ánh sáng đen trên Hắc Tử phù ngày càng yếu ớt, dường như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.
Lý Phàm vẫn đi theo quái vật bẻ ngược vào sâu bên trong, dường như đã đến vị trí trung tâm của mê vực này.
Nơi đây có một cái hố lớn giống như là bị thiên thạch rơi xuống tạo ra, bên trong đó có nhiều hình dáng con người đang đứng yên bất động. Bọn họ cũng như những người trước kia, tất cả đều đã mất đi sinh mạng. Chỉ có điều khác biệt là những thi thể này không còn vẻ sinh động, không còn được dung mạo như lúc còn sống. Tất cả đều đã phát sinh những biến hóa cổ quái.
Một số đã bị hóa đá, trông giống hệt như một bức tượng.
Một số lại hóa ngọc, phản xạ ánh sáng lấp lánh lung linh.
Thậm chí có một số thi thể lại giống như khúc gỗ, bị bao bọc bởi một lớp vỏ cây xù xì.
Làm Lý Phàm thấy kinh tởm nhất là những thi thể có biểu hiện hóa trùng. Nhìn thì có vẻ rất bình thường nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện toàn bộ cơ thể đã trở nên rỗng toác. Bên trong thi thể đó hoàn toàn được cấu tạo bởi vô số những con nhộng màu đen nhỏ xíu. Qua bao nhiêu năm như vậy số trùng nhộng này vẫn không ngừng ngoe nguẩy.
…
Càng vào trung tâm của cái hố này dị biến ngày càng rõ ràng hơn.
Không còn những thi thể đứng yên mà biến thành những thứ vật chất kì lạ dính vào mặt đất.
Phía trước dường như có thứ gì đó làm cho quái vật bẻ ngược kiêng dè, tốc độ của nó ngày càng chậm lại, cơ thể bắt đầu không ngừng run rẩy với mức độ nhỏ.
Đến một địa điểm, dường như là giới hạn của nó, quái vật bẻ ngược ngừng lại không chịu tiến về phía trước nữa.
Lý Phàm sau khi an ủi nó đành một mình tiến về phía trước, đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng Hoàn Chân vào bất cứ lúc nào.
Nhưng không giống với tưởng tượng của Lý Phàm, trung tâm hố tròn không hề có vật gì đáng sợ, im lặng nằm đó chỉ có một viên đá vỡ.
Trên viên đá vốn có viết gì đấy nhưng hiện tại đã mờ nhạt không thể thấy rõ. Lý Phàm dựa vào một số dấu vết còn sót lại trên đó mà suy đoán được.
Đó là chữ “Loạn”.
Thời gian trôi qua, tảng đá vỡ này dường như cũng mất đi năng lực vốn có của nó.
Lý Phàm chỉ ngừng lại một lúc, sau đó ngừng hô hấp từ từ tiến gần. Cho đến khi đứng trước tảng đá vỡ vẫn không hề cảm thấy cơ thể mình có biến hóa nào khác lạ.
Dù vậy Lý Phàm không hề bỏ xuống sự cảnh giác trong lòng. mê vực này luôn chứa những hiện tượng lạ kỳ, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Không chạm vào khối đá vỡ đó, chỉ đứng cách xa một khoảng cách để quan sát kỹ càng hơn.
Một nửa tảng đá vỡ bị chôn vùi dưới mặt đất, toàn thể khá giống hình lập phương, dài khoảng một cánh tay. Cạnh của nó xuất hiện những vết rạn nứt rõ rệt. Trông cứ như bị cắt ra từ một khối đá hoàn thiện vậy.
Phía trước và phía sau chữ “Loạn” có lẽ còn khắc những chữ khác. Tiếc là vừa vặn cắt ra chữ này, tử phù phía trước và sau đều không có chút dấu vết gì sót lại để có thể đoán ra được.
Tảng đá này trông có vẻ như không phải tự nhiên nứt vỡ mà do ai đó đã cố ý cắt ra vậy.
“Loạn.”
Hố tròn này là trung tâm của khu vực, phương hướng rối loạn, hiện tượng cơ thể con người bị biến dị, tất cả những điều này phải chăng có liên quan đến từ “Loạn” này.
“Nếu quả thật tất cả những hiện tượng kỳ dị này đều do một cái chữ gây nên…”
“Thì ( Loạn Tự Thạch ) có quan hệ gì với Thiên Y?”
Lý Phàm sau một lúc suy nghĩ đã quyết định không quản việc này nữa, hắn quay qua tìm kiếm xung quanh xem có dấu vết gì của “cửa ra “hay không.
Đáng tiếc là bên dưới đáy của cái hố to lớn này, trừ những thứ vật chất nhớp nháp không rõ là gì kia thì chỉ còn mỗi tảng đá khắc chữ này thôi.
“Quái vật bẻ ngược chỉ hành động theo bản năng, chắc là sẽ không gạt mình mới đúng.”
Nghĩ như thế lý Phàm quay lại bên cạnh tảng đá vỡ kia, vận động linh lực kéo nó ra từ bên dưới mặt đất.
Không giống như thiên tài địa bảo, sức nặng giống hệt một tảng đá bình thường.
Vả lại, sau khi đã nhấc ra khỏi mặt đất, bên dưới tảng đá cũng không hề xuất hiện cửa ra như mong đợi của Lý Phàm.
Không phát sinh một tình huống dị thường nào khác.
“Kỳ quái…”
Lý Phàm đặt tảng đá xuống, sờ sờ cằm.
Thời gian không còn thừa bao nhiêu, Lý Phàm cũng không thể tìm lối ra khác được nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào tảng đá suy đoán xem lối thoát ở nơi nào. Một lúc sau Lý Phàm mới giơ tay phát một luồng ánh sáng đen công kích vào tảng đá.
Vừa lập tức lui về sau lại vừa quan sát xem biến hóa của tảng đá khi bị Tịch Diệt Kiếm công kích.
Ánh sáng đen vừa đến gần tảng đá, ngay khi sắp đụng vào nó thì bỗng dưng lại trở nên ngoằn ngoèo gấp khúc.
Dưới sự quan sát của Lý Phàm, có ba nguồn năng lượng quen thuộc từ trong tảng đá đánh ngược ra.
Điên cuồng, u ám, vòng xoáy xoay tròn.
Chính là ba loại lực lượng cấu thành Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm: Thiên Sát, Mặc Sát, lực lượng Ngũ Hành.
Dưới sự ảnh hưởng này của Loạn Tự Thạch, ánh sáng đen dần dần tan rã.
Số năng lượng này vốn bị Lý Phàm khống chế, nay lại đối địch, chiến đấu với nhau.