Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 533 - Chương 533. Loạn Tự Phong Mê Vực

Chương 533. Loạn tự phong mê vực Chương 533. Loạn tự phong mê vực

Ngay lúc đó, rung động kì lạ bất ngờ phát ra từ Loạn Tự Thạch, hướng nhanh ra ngoài theo hình sóng nước.

Lý Phàm không kịp phản ứng, chưa kịp né tránh đã bị rung động đó quét qua người. Hắn biến sắc vì nghĩ rằng mình bị ám toán rồi.

Thế nhưng việc ngoài dự đoán đã xảy ra, rung động trông có vẻ cường hãn nhưng lại không gây tác hại gì. Lý Phàm chỉ cảm thấy toàn thân bị tê ngứa như kiến bò, vận chuyển một vòng linh lực là đã không còn cảm giác gì nữa.

Lý Phàm khá bất ngờ nhìn vào Loạn Tự Thạch.

“Chữ Loạn bị tiêu tán, chỉ có dáng chứ không còn thần nữa.”

“Mặc dù như vậy nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm.”

“…”

Lý Phàm quay qua nhìn nơi ba nguồn lực lượng chiến đấu với nhau lúc nãy. Sóng dao động quét qua đã khiến bọn chúng hoàn toàn bị tiêu diệt.

Hắc Tử phù đeo trên người trở nên cực kỳ yếu ớt, gần như chỉ giây sau thôi sẽ lập tức mất tác dụng.

Nếu là người khác gặp phải tình cảnh này, trong lòng nhất định đã rối như tơ vò, không thể nào bình tĩnh để suy nghĩ nữa.

Nhưng Lý Phàm có khả năng Hoàn Chân lại không hề có chút gì gọi là hoảng loạn. Không cần phải lo lắng về an nguy của bản thân, hắn vẫn trấn định mà tiếp tục suy nghĩ.

Lại thử nhiều cách khác nhau, khi Hắc Tử phù thật sự bị hủy, sương trắng xung quanh không còn bị hạn chế, đang nhanh chóng cắn nuốt tuổi thọ của Lý Phàm.

Sinh mạng bị tiêu hao với tốc độ mắt thường có thể thấy được cũng không thể làm Lý Phàm lo lắng, ngược lại đầu óc càng trở nên sáng suốt hơn.

Khi tuổi thọ chỉ còn lại 100 năm nữa thôi, như bất ngờ được khai sáng, ánh mắt Lý Phàm trở nên sáng rực.

Hắn bay đến trước Loạn Tự Thạch, lấy tay thay bút, vẽ theo dấu vết còn sót lại của chữ loạn trên tảng đá.

Một bì một hoạch phác họa lại đầy đủ chữ Loạn.

Nét bút rồng rắn uốn lượn ngay khi hoàn thành thì có ánh vàng kim mờ nhạt thoắt hiện, chữ loạn trên tảng đá dường như khôi phục được một chút hào quang.

Điều làm Lý Phàm ngạc nhiên là ngay khi chữ loạn xuất hiện trở lại, linh lực trong người hắn lập tức bị rút cạn.

Nếu không phải Cửu Pháp Kim Đan phát giác được nguy cơ liền xoay tròn để cung cấp linh lực hỗ trợ cho cơ thể vốn đã già nua cần cỗi này, sợ là lý Phàm đã bị hút khô rồi.

Cho dù như vậy, Lý Phàm vẫn cảm thấy trước mắt bất ngờ tối sầm, suýt chút nữa ngã nằm ra đất.

May mắn là Loạn Tự Thạch sau khi rút đi linh lực của Lý Phàm đã phát sinh biến hóa.

Tự phù dường như đã sống trở lại, lan tỏa uy thế khiến người kinh hãi. Cả tảng đá bắt đầu trở nên hư ảo, phát ra luồng hào quang huyền hoặc bí ẩn. Chúng đẩy lui đám sương trắng giúp Lý Phàm tránh khỏi cảnh bị nuốt hết tuổi thọ.

Có lẽ Loạn Tự Thạch được phát động bởi linh lực của Lý Phàm nên không hề bị nó ảnh hưởng.

Nhưng xung quanh liên tục phát ra âm thanh cách két cách két vì những thứ vật chất nhớp nháp kỳ lạ xung quanh đang uốn éo cử động.

Lý Phàm còn phát hiện được những thi thể đã biến dị bên trong cái hố này cũng đang run rẩy, cứ như sẽ lập tức hồi sinh.

Điều này làm cho lông tơ Lý Phàm cũng phải dựng ngược.

“Nơi này không thể ở lâu.”

Lý Phàm quan sát luồng ánh sáng chớp nhoáng hư thực của Loạn Tự Thạch, trong lòng sinh ra cảm giác sinh cơ nằm ở bên trong nó.

Lý Phàm không chần chừ, vọt ngay về phía Loạn Tự Thạch. Đúng như dự liệu của Lý Phàm, tảng đá cứ như không hề tồn tại, bị hắn xuyên qua.

Tầm mắt trở nên nhạt nhòa vì bị che chắn bởi đám sương mù.

Lý Phàm cuối cùng cũng thoát khỏi mê vực ẩn chứa trùng trùng nguy cơ, trở lại trong vách ngăn sương mù an toàn này.

Cho dù đã thoát vây hãm, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.

Sương mù vẫn liên tục cắn nuốt lấy tuổi thọ của Lý Phàm, so với lúc trong mê vực còn mạnh hơn vài phần.

Lý Phàm ở trong vùng sương trắng mênh mông, cảm ứng phương hướng của Đoạn Chưởng tiên thành. Ngay sau đó liền thi triển Tử Tiêu Độn đến mức cao nhất bay đến hướng đó.

Ngay khi Lý Phàm đang rời xa mê vực thì cảm nhận thấy một luồng dao động giống với tảng đá vỡ đang truyền tới từ phía sau. Vùng sương trắng dường như cũng bị ảnh hưởng nên lăn tăn gợn sóng.

“Ửm?”

Lý phạm không có thời gian để ngoảnh đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được mê vực đang dần dần biến mất.

Hoặc cũng có thể nói là đã ẩn giấu đi.

Nhưng Lý Phàm tạm thời không thể nào suy nghĩ về nó nữa, lúc này vẫn còn cách khá xa Tiên Lũy Vĩnh Hằng. Lý Phàm vẫn đang bị sương trắng cắn nuốt lấy tuổi thọ, vả lại càng tiến gần đến Vực Thẳm Gào Thét, tốc độ cắn nuốt càng nhanh hơn.

Niên kỷ của Lý Phàm đang tăng cao một cách nhanh chóng.

156, 178, 193…

Lý Phàm luôn chú ý con số đang biến hóa trên Chân Diện Bản, cảm giác hư nhược yếu đuối từ lâu đã không còn cảm nhận được nay lại ào ạt tuôn ra.

Lão hóa lúc này làm cho lý Phàm cảm thấy mình đang biến trở lại thành vị thái sư già nua của Đại Huyền.

Vĩnh Hằng Tiên Luỹ đã gần ngay trước mắt nhưng theo tính toán của Lý Phàm, số thọ nguyên còn lại không đủ để vượt qua đoạn đường đó.

Lý Phàm quả trảm không chút lưỡng lự lấy ra Hóa Sinh Thọ Quả, lập tức nuốt chửng.

Sinh cơ mạnh mẽ dồi dào như nước sông hồ tuôn ra từ trong bụng, phân bố ra toàn thân.

Bình Luận (0)
Comment