“Chuyện gì đã xảy ra? Lý ra lúc này ngươi đang ở cứ điểm Giáp Tuất Hào mới đúng, sao lại quay trở lại Tiên Lũy Vĩnh Hằng?”
“Vả lại còn biến thành dáng vẻ thế này…”
Hắn cứ như có quá nhiều nghi vấn trong lòng nên câu hỏi cứ như pháo liên châu không ngừng nghỉ phát ra.
Lý đã phát hiện được ngay khi mình vừa thức tỉnh thì trong góc của căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng ảnh.
Tuy kín đáo gần như không thể phát hiện, nhưng hiện giờ thần hồn của Lý Phàm đã cường đại hơn nhiều nên có thể rõ ràng cảm ứng được.
Lý Phàm không hề biến đổi sắc mặt, từ từ kể lại những gì mình đã trải qua.
“Gì cơ? Cứ điểm Giáp Tuất Hào cạn kiệt vật tư, cái chết cận kề, cần tiếp viện khẩn sao?”
“Sao lại như vậy? Chẳng phải Lãnh Ưng Y vừa mới nhận một lô vật tư về sao?!”
“Không ngờ lại để một Trận pháp sư như ngươi đích thân mạo hiểm đến tận đây, đúng là một đám khốn nạn!”
“Giữa đường lại xuất hiện một mê vực mới chắn đường sao? Chẳng trách...”
“Vậy mà ngươi lại có thể thoát khỏi mê vực, đúng là may mắn.”
“Haizz, thật đáng tiếc. Tốc độ hơi chậm, tuổi thọ cũng không còn nhiều nữa.”
...
Trong tiếng cảm thán liên tục của tu sĩ mặc thanh sam tên là Hác Huy, Lý Phàm kể cho y nghe những trải nghiệm của mình trên đường.
Ngoại trừ việc che dấu một số chi tiết có khả năng có liên quan đến Thiên Y trong Loạn Thạch mê vực ra, những việc còn lại hắn đều kể đúng sự thật, không hề thêm mắm dặm muối.
Sau khi biết được những việc Lý Phàm đã làm, nhìn vị tu sĩ mái tóc hoa râm, cả người mệt mỏi như đèn cạn dầu, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh ở trước mặt mình đây.
Trong mắt Hác Huy lóe lên sự kính trọng.
Một tu sĩ có nghĩa cử cao đẹp như vậy, dù là trong khắp cả Vạn Tiên Minh cũng cực kỳ hiếm thấy.
Sắc mặt y nghiêm túc hẳn lên, nhẹ giọng nói: “Đạo hữu cứ yên tâm nghỉ ngơi, ta lập tức phái người đến cứ điểm Giáp Tuất Hào, chắc chắn sẽ không phụ lòng đạo hữu đã liều mạng đi tìm cứu viện đâu.”
Lý Phàm ho nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu.
Những gì nên làm đều là làm rồi, rõ ràng tình trạng của cỗ thân thể này quả thật không thể nào chịu nổi dày vò nữa.
Muốn có thể hành động bình thường được, thì phải điều dưỡng hẳn hoi một phen.
Hác Huy lui xuống dưới, đóng cửa phòng lại.
Đồng thời Lý Phàm cũng cảm thấy bóng đen trong góc phòng, cũng theo đó biến mất không thấy.
“Kiếp này vẫn còn 57 năm thời gian, mặc dù có thể tiếp tục dùng một số bảo vật kéo dài tuổi thọ, nhưng tình hình hiện giờ của mình khá là tương tự với Cực Thành tiên tôn, tuổi thọ đều đã sắp hết rồi, hiệu quả kéo dài tuổi thọ cũng không có tác dụng được như trong tưởng tượng nữa.”
“Mặc dù không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa, những cũng chưa chắc không thể hoàn thành được mục tiêu trong kế hoạch của mình.”
...
Đúng vào lúc Lý Phàm đang nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
Phía trước nhất của Đoạn Chưởng tiên thành, ở một nơi bí mật đối diện trực tiếp với Vực Thẳm Gào Thét.
Vô số ma âm từ vực thẳm hư vô cách đó không xa lao ra, xuyên qua một lỗ hổng, không ngờ lại không hề bị ngăn lại, cuồn cuộn không ngừng rót vào không gian này mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Như thể những âm thanh khó có thể miêu tả được từ tầng sâu nhất của luyện ngục không ngừng vang vọng và hoành hành ở nơi đây vậy.
Ma âm mạnh mẽ và thuần túy đó, khiến kết cấu không gian dường như cũng bị ảnh hưởng theo.
Từng gương mặt vặn vẹo và đáng sợ không ngừng được hình thành ở đây.
Mà phía trước những gương mặt kỳ lại này, lại có một người đang ngồi ngay ngắn.
Không nhìn rõ gương mặt của người nọ, nhưng bóng người lại quỷ dị như một dòng sông gợn sóng vậy, không ngừng nhấp nháy.
Ma âm khiến tu sĩ bình thường hãi hùng khiếp vía, như thế không có bất cứ tác dụng gì với y vậy.
Mà những khuôn mặt méo mó vặn vẹo được hình thành bởi ma âm chấn động, sau khi đến gần y, thì cứ như thể bị bắt giữ vậy, trực tiếp dung hòa vào trong cơ thể y.
Bóng người lắc lư phập phòng, gương mặt biến mất không thấy đâu.
Mà từ đầu đến cuối y lại vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên, y khẽ phất tay.
Một cánh cửa bằng đá xanh dâng lên, chặn kín lỗ hổng kia của không gian.
Ma âm cũng chợt nhỏ lại.
Ánh sáng đột ngột tối dần, tất cả những gương mặt ma âm còn lại lập tức biến mất toàn bộ.
Cơ thể của y càng lắc lư dữ dội hơn.
“Thiếu Quân.”
Một bóng đen xuất hiện bên cạnh y, hóa thành một vị tu sĩ mặc hắc bào.
Kể lại cho y nghe những gì mình vừa nghe được ở phòng Lý Phàm.
Một lúc sau.
“Chuyện này là thật sao?” Trong giọng điệu của Thương Thiếu Quân, có mấy phần nghi ngờ.
“Theo như những gì thuộc hạ quan sát, Lý Phàm đó không hề nói dối. Hơn nữa, tuổi thọ quả thật gần như đã bị sương trắng phệ nguyên cắn nuốt gần hết.”
“E rằng nếu như hôm đó chậm đi một chút, có thể sống được hay không lại là một chuyện khác rồi.”
“Trước khi đến đây thuộc hạ cũng đã xác nhận với Kỷ Hoành Đạo, thân phận của Lý Phàm này, không có vấn đề gì.”
“Trên đường đến cứ điểm Giáp Tuất Hào, quả thật có dấu vết của mê vực mới xuất hiện.”
“Nhưng hiện giờ đã đẩy trở về sâu trong sương trắng rồi, chắc hẳn chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Tu sĩ áo bào đen trả lời.
Thương Thiếu Quân nghe vậy, nhất thời im lặng.
“Câu chuyện cảm động như vậy, đương nhiên là càng nhiều người biết càng tốt.”