“Nhất là hiện giờ lòng người dao động, lại càng phải có sự tương phản rõ ràng, mới khiến bọn họ cảm thấy tự hổ thẹn không bằng người ta mới phải.”
“Chuyện này ngươi đi làm đi.”
Một lúc sau, Thương Thiếu Quân mới chậm rãi nói.
Tu sĩ áo bào đen gật đầu.
Đang định rời đi, nhưng lại liếc nhìn Thương Thiếu Quân một cái, muốn nói lại thôi.
“Hử?”
Tu sĩ áo bào đen khựng lại một lúc, rồi dò hỏi: “Diêm Hoán bị treo ở giữa Tiên Lũy liên tục quất roi đã được mười một ngày rồi?”
“Khi nào thì có thể thả cậu ta xuống?”
“Ước chừng nếu cứ tiếp tục như vậy, tiểu tử đó sẽ không chịu nổi mất.”
“Mặc dù nói là diễn kịch, nhưng ‘Ma Âm Tiên’ đó lại chắc chắn là thật.”
Tu sĩ áo bào đen cẩn thận dè dặt nói, sợ sẽ khiến người trước mặt tức giận.
Nhưng Thương Thiếu Quân lại không hề trách tội: “Vốn dĩ để cậu ta cố tình tung tin đồn, chính là vì để điều chỉnh bầu không khí trong Tiên Lũy.”
“Hiện giờ đã có một đối tượng tuyên truyền tốt như vậy rồi, tác dụng của cậu ta có cũng được, không có cũng chẳng sao.”
“Ngày mai thả cậu ta xuống đi.”
“Đưa một viên ‘Bổ Hồn Đan’ qua đó, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt.”
Trên mặt tu sĩ áo bào đen lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Đa tạ Thiếu Quân.”
Sau đó lặng lẽ biến mất trong mật thất.
Đối với Thương Thiếu Quân, những lời đối thoại vừa rồi, dường như chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng kể.
Khi cánh cửa đá rơi xuống một lần nữa, ma âm lại cuồn cuộn tràn vào.
Cơ thể của y lại bắt đầu dao động lắc lư.
...
Sau khi được Thương Thiếu Quân đổ thêm dầu vào lửa, không quá nửa ngày, chuyện Lý Phàm liều mình đi tìm cứu viện đã lan truyền khắp cả Tiên Lũy Vĩnh Hằng.
Có người không tin, nhưng cũng có người vô cùng cảm động trước chuyện này.
Mà cùng với việc đám tu sĩ Hà Sâm ở cứ điểm Giáp Tuất Hào được đón trở về, tiếp nhận điều tra.
Tính chân thực của việc này cũng đã được xác nhận.
Mặc dù vẫn có một số ít tu sĩ cố chấp cho rằng tất cả chuyện này đều chỉ là một màn kịch tự biên tự diễn.
Nhưng hầu hết các tu sĩ, đều lựa chọn tin tưởng chuyện này.
Mọi người đều cảm thán, kính phục nghĩa cử cao đẹp của Lý Phàm, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì hắn chỉ còn lại mấy chục năm tuổi thọ.
Mà bản thân Lý Phàm, sau khi tiếp nhận từng lượt từng lượt người đến thăm mình, cuối cùng cũng có một khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
“Sau khi điều dưỡng một phen, cũng coi như mà miễn cưỡng thích ứng được với cơ thể già nua như hiện giờ này rồi.”
“Mặc dù có thể biến thành dáng vẻ khi còn trẻ, nhưng rõ ràng là sẽ không khiến người khác chú ý như dáng vẻ hiện giờ.
Lần đầu nghịch luyện đạo tâm kết thúc một cách hoàn hảo, sự tăng trưởng của thần hồn khiến Lý Phàm ăn ngon nhớ mùi.
Vì vậy, Lý Phàm lại chuẩn bị bắt đầu kết hoạch nghịch luyện đạo tâm lần hai.
“Trong cuộc thi Thiên Huyền Tỏa Linh, vốn dĩ ý ban đầu của mình là làm tùy tiện qua loa cho có, làm ra vẻ là được.”
“Nhưng hiện giờ, mình lại phải làm ngược lại với điều đó.”
“Dùng thời gian hữu hạn còn lại của sinh mệnh mình, toàn bộ tập trung vào việc xây dựng trận pháp.”
“Vì sự tấn cấp của Thiên Huyền Tỏa Linh, mà tiêu hao hoàn toàn từng phần lực lượng của mình.”
“Đến chết mới thôi.”
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi, Lý Phàm đã cảm thấy da gà da vịt nổi đầy khắp người.
Lý Phàm đè ép cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trên mặt tỏ vẻ kiên quyết.
Hắn bước từng bước chậm rãi mà kiên định ra khỏi phòng.
“Gì cơ? Ngươi muốn quay trở lại cứ điểm, tiếp tục công việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận á?”
“Ngươi điên rồi sao?”
Khi nhìn thấy Lý Phàm trông đã dần dần già đi bỗng xuất hiện ở trước mặt mình, Hác Huy vô cùng sửng sốt.
Mà chờ đến khi hắn nói ra yêu cầu của mình, trước tiên Hác Huy bày ra vẻ không thể nào tin được, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, thì tức đến mức bật cười, quả quyết từ chối.
“Lý đạo hữu, những gì ngươi làm đã đủ rồi.”
“Những chuyện còn lại thì cứ giao cho các Trận pháp sư khác đi.”
“Tình huống trước mắt của ngươi, quả thật không thích hợp để tiếp tục xây dựng trận pháp nữa.”
Sau khi do dự một hồi, Hác Huy vẫn đề nghị nói: “Đạo hữu, ngươi bị vậy trong sương trắng phệ nguyên quá lâu, thọ nguyên sắp cạn rồi.”
“Kế hoạch hiện giờ, lẽ ra nên là nắm bắt thời gian, cố gắng tu hành.”
“Xem xem có thể trước lúc lâm chung, có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh không mới phải.”
“Với thiên tư của đạo hữu, ta thấy chưa chắc đã không có cơ hội nghịch thiên cải mệnh.”
Mặc dù những lời Hác Huy nói rất hợp tai Lý Phàm, nhưng vẫn phải làm trái với lòng, lắc đầu nói: “Ý tốt của đạo hữu, ta xin nhận. Nhưng làm người quý ở việc tự biết rõ bản thân, với tuổi thọ còn lại của ta, muốn tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, là chuyện tuyệt đối không có khả năng!”
“Thay vì lãng phí thời gian và những chuyện không có ý nghĩa này, chi bằng nhân lúc ta vẫn còn có thể hoạt động, cống hiến một phần sức lực cuối cùng của bản thân cho việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận còn hơn.”
“Nếu như trong lúc sinh thời, có thể tận mắt chứng kiến Thiên Huyền Tỏa Linh trận bao trùm lấy toàn bộ lãnh địa của Vạn Tiên Minh.”
“Thì dù ta có chết cũng không hối tiếc!”
Vẻ mặt Lý Phàm nghiêm túc, lời lẽ chính trực nói.