“Nếu như quãng đời còn lại chỉ có thể sống một cuộc sống tầm thường, mờ tịt chờ chết thì ta có chết cũng không nhắm mắt.”
“Mong đạo hữu sẽ thành toàn cho ta!”
Hác Huy nhìn Lý Phàm đang cực kỳ nghiêm túc, nói không thành tiếng.
Theo bản năng y muốn từ chối, song khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng chân thành của đối phương, trong lòng lại trào dâng cảm giác khó tả.
“... Thôi vậy, đạo hữu chờ ta một lát. Ta đi xin chỉ thị xem như thế nào.”
Hác Huy như thể rất sợ phải đối mặt với Lý Phàm thêm nữa vậy, vội vội vàng vàng rời đi.
Lý Phàm cũng không hoảng loạn, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khoảng tầm nửa ngày, Hác Huy quay trở lại với vẻ mặt phức tạp.
“Lý đạo hữu, bên trên đồng ý yêu cầu của ngươi rồi. Chờ sau khi đợt sóng ma âm lần này lắng xuống, Thanh Huyền quân bọn ta sẽ phái người hộ tống ngươi trở về tuyến đầu.”
“Vậy thì xin đa tạ Hác huynh.” Lý Phàm như thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, gật đầu cảm tạ y.
“Lý Phàm đạo hữu...” Hác Huy thấy Lý Phàm với mái tóc bạc trắng sau khi nhận được sứ mệnh, dáng vẻ như thể trút bỏ được gánh nặng, không nhịn được hỏi.
“Rốt cuộc là tại sao vậy?”
Hành động của Lý Phàm, đã vượt quá nhận thức của Hác Huy.
Y vô cùng khó hiểu hỏi.
Lý Phàm chỉ cười mà không đáp, chắp tay hành lễ rồi quay gót rời đi.
Chỉ để lại một mình Hác Huy hoang mang ngơ ngác, nghi ngờ nhân sinh đứng ngây người tại chỗ, im lặng hồi lâu.
Không ngoài dự đoán, tin tức Lý Phàm nửa người sắp nhập thổ rồi, sắp sửa quay trở lại tuyến đầu xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận.
Trong nháy mắt đã truyền khắp Đoạn Chưởng tiên thành.
Cùng với sự xôn xao náo động, những tiếng chất vấn nghi ngờ cũng không thể tránh khỏi mà xuất hiện.
Thế nhưng, nửa tháng sau đó, khi Lý Phàm lại một lần nữa rời khỏi Tiên Lũy Vĩnh Hằng dưới hàng vạn con mắt và sự bảo vệ của của hàng chục Thanh Huyền quân, phi nước đại về cứ điểm Giáp Tuất Hào.
Tất cả nghi ngờ, đều tự động bị xóa bỏ.
Các tu sĩ vô cùng kinh ngạc trước lựa chọn của Lý Phàm, đồng thời cũng vì những tâm tư xấu xa trong lòng mình lúc trước mà cảm thấy xấu hổ áy náy.
So với những hi sinh Lý Phàm đã phải bỏ ra, chuyện bản thân rời khỏi quê hương, trấn thủ ở Vực Thẳm Gào Thét hàng chục năm không hề rời đi, dường như cũng trở nên không đáng nhắc đến.
Kể từ đó, trong Thanh Huyền quân, một làn sóng chưa từng có bắt đầu trào dâng.
Không còn động tí là nói về những khó khăn vất vả nữa, mà bắt đầu so sánh thời gian dài mình trấn thủ trong Vực Thẳm Gào Thét.
Tất cả những điều này, Lý Phàm đã đến cứ điểm Giáp Tuất Hào đương nhiên không hề hay biết.
Do yêu cầu cứu viện kịp thời của Lý Phàm mà trước khi nguồn cung dự trữ trong cứ điểm cạn kiệt, quân tiếp viện của Tiên Lũy Vĩnh Hằng đã kịp đến đây.
Tránh cho một bi kịch xảy ra.
Mặc dù hành vi để cho Lý Phàm một mình tiến sâu vào trong sương trắng, khiễn những tu sĩ may mắn sống sót phải chịu không ít trừng phạt.
Nhưng so với việc có thể bảo toàn được tính mạng của mình thì tất cả những điều này đều không tính là gì.
Hơn nữa, dưới sự cầu xin của Lý Phàm.
Các tu sĩ như Hà Sâm, Khổng Vũ cuối cùng vẫn được quay trở về cứ điểm Giáp Tuất Hào, lập công chuộc tội, hỗ trợ Lý Phàm tiến hành việc xây dựng trận pháp.
Vì để đảm bảo an toàn tính mạng cho Lý Phàm, Tiên Lũy Vĩnh Hằng đã tăng số lượng hộ vệ lên gấp ba lần.
Số lượng vật tư dự trữ mang theo lại càng nhiều ngoài sức tưởng tượng, có thể sử dụng thoải mái, không cần phải lo lắng nguồn cung không đủ dùng nữa.
Mà Lý Phàm cũng không nghỉ ngơi lấy một khắc.
Khi đợt sóng ma âm hoành hành trong một thời gian dài cuối cùng cũng lắng xuống, hắn trực tiếp tiếp tục xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận.
Đám người Hà Sâm đều từng nhận ơn cứu mạng của Lý Phàm.
Đám người Thanh Huyền quân thì đều đã nhận lệnh, với những lời của Lý Phàm thì phải nói gì nghe nấy.
Ở trong cứ điểm Giáp Tuất Hào nho nhỏ này, Lý Phàm cũng vì vậy mà có được quyền uy tuyệt đối.
Dễ dàng sai khiến, tất cả mệnh lệnh của hắn đều sẽ được hoàn thành với mức 120%.
Thêm vào đó, Lý Phàm cũng làm ngược với ý nguyện của bản thân, từ một người có thể lười biếng thì lười biếng biến thành một người cuồng công việc đến mức quên cả nghỉ ngơi.
Tốc độ xây dựng trận pháp, nhanh hơn gần gấp đôi so với trước đây.
Bởi vì do ảnh hưởng của đợt sóng ma âm trước đó, việc xây dựng trận pháp bị buộc phải tạm dừng.
Thứ hạng của Lý Phàm trong bảng vàng của cuộc thi vốn đã rơi xuống gần cuối bảng, loanh quanh ở hạng sáu trăm mấy gì đó.
Song khi mọi người bắt đầu lại việc xây dựng, thứ hạng của Lý Phàm cũng tăng hạng đều đặn, hăng hái đuổi theo những hạng trước.
Thứ hạng của Lý Phàm tăng lên nhanh chóng không thu hút được sự chú ý của bao nhiêu người.
Trong toàn bộ danh sách, người gây chú ý nhất, vẫn là Quách Diệp Trọng chỉ có không điểm kia.
Người này như thể hoàn toàn không coi cuộc thi vào trong mắt vậy.
Các tu sĩ đều bàn luận sôi nổi, nhưng Vạn Tiên Minh không áp dụng bất cứ biện pháp đặc biệt nào với chuyện này.
Chỉ là có tin tức âm thầm truyền ra, nói rằng Quách Diệp Trọng vẫn đang ở trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh, chứ không trốn chạy.
Mà y cũng không hề từ bỏ tranh đấu, khi người khác hỏi, y chỉ trả lời là “Ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được.”