Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 538. Thầm Thêm Dầu Vào Lửa (2)

Chương 538. Thầm thêm dầu vào lửa (2) Chương 538. Thầm thêm dầu vào lửa (2)

Khi Lý Phàm toàn tâm toàn ý tập trung vào việc xây dựng trận pháp, cảm nhận sự dằn vặt khó chịu trong lòng mình.

Những chuyện xảy ra với hắn, dưới sự thổi gió của người có ý, bắt đầu nhanh chóng lan truyền ra ngoài Đoạn Chưởng tiên thành.

Nhất là câu chuyện cảm động sau khi gặp phải biến cố, thọ nguyên sắp hết, hắn vẫn dốc hết sức lực cuối cùng để xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận.

Đã được ghi chép lại thành sách.

Rất nhanh, chỉ cần không phải là tu sĩ của Vạn Tiên Minh đang bế quan, về cơ bản bọn họ đều biết những gì Lý Phàm đã làm.

Tin hay không tin thì nói sau.

Nhưng Thông Tấn Linh Phù của Lý Phàm đã bùng nổ trước rồi.

Hà Chính Hạo, nhà tiên tri và những người quen cũ hắn quen biết khi ở trong Hoàn Vũ Biệt Viện ngày trước, đều ồ ạt gửi tin hỏi thăm.

Quả thật là vô cùng nhiều tin nhắn, Lý Phàm chỉ đành thiếp lập tin nhắn trả lời tự động, giải thích ngắn gọn những gì mình đã trải qua.

Hảo hữu đương nhiên đều thở dài tiếc nuối, đồng thời vô cùng kính phục Lý Phàm.

Cũng có mấy người hứa sẽ tìm bảo vật kéo dài tuổi thọ cho Lý Phàm.

Lý Phàm đương nhiên cũng cảm tạ từng người một.

Sau đó lại tiếp tục không ngừng tập trung vào việc xây dựng trận pháp.

Cứ như vậy, hai năm nữa trôi qua.

Cho đến một ngày nọ, một tia sáng bảy màu xuyên qua sương trắng, lao thẳng đến Đoạn Chưởng tiên thành.

“Chung Thần Thông? Ông ta muốn gặp ta á?”

Trong làn sương trắng mênh mông, Lý Phàm dừng công việc mình đang làm dở lại.

Nghe thấy Hà Sâm báo cáo, Lý Phàm khẽ nhíu mày, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bản thân mình chỉ có duyên gặp gỡ một lần với ông ta ở trong “Tọa Nhi Luận Đạo”, còn trong thế giới thực thì lại chưa từng chính thức gặp mặt.

Hà Sâm nhìn vẻ mặt của Lý Phàm, hạ giọng nói nhỏ: “Nghe Chung Thần Thông này nói, ông ta có biện pháp kéo dài tuổi thọ cho Lý đại sư. Nhưng phải gặp trực tiếp ngài bằng được.”

“Mặc dù người này chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng Thất Thải Thần Quang trên người ông ta thì vô cùng huyền diệu, không ngờ ngay cả sương trắng phệ nguyên cũng có thể chống lại được. Các trưởng lão trong Tiên Lũy cũng khen ngợi ông ta không ngớt lời.”

“Hơn nữa Chung Thần Thông này giao thiệp cũng rộng, lần này là được một vị tu sĩ Hóa Thần giới thiệu và đảm bảo, nên phía Tiên Lũy mới để ông ta đến đây.”

“Lý đại sư, ngài đi gặp mặt ông ta cũng không sao cả.”

Hà Sâm đề nghị.

Trong số các tu sĩ ở cứ điểm Giáp Tuất Hào mà Lý Phàm đã cứu vào hai năm trước, Hà Sâm là người biết hơn hắn nhất.

Sau khi biết tuổi thọ của Lý Phàm đã sắp cạn kiệt, cũng vấn nỗ lực phấn đầu ra tuyến đầu xây dựng trận pháp.

Hà Sâm lại càng ngưỡng mộ kính phục Lý Phàm sát đất.

Thậm chí còn gần như đến mức cuồng tín, Lý Phàm nói gì là nghe nấy.

Lý Phàm khẽ gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì ngươi cứ dẫn ta đi gặp vị Chung Thần Thông đó đi.”

Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Trước tiên không nhắc đến cái gọi là biện pháp kéo dài tuổi thọ có phải là thật hay không, chỉ riêng việc tiếp cận, tìm hiểu thử lai lịch của Thất Thải Thần Quang trên người ông ta trước, cũng đã tốt rồi.”

Hai người trở về cứ điểm Giáp Tuất Hào, ở trong phòng họp, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, người mặc đạo bào đã ngồi chờ ở đó khá lâu rồi.

Lý Phàm bước vào trong, ánh mắt của Chung Thần Thông cũng lập tức tập trung vào người hắn.

Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Lý Phàm hành lễ trước nói: “Chung đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!”

Chung Thần Thông cũng chỉ thở dài một tiếng: “Đằng sau danh tiếng lẫy lừng không có chỗ cho kẻ vô dụng, không ngờ những gì bên ngoài truyền tin đều không phải là giả. Quả nhiên đạo hữu có tướng thọ nguyên đã nhanh chóng suy tàn, sắp sửa đến lúc lâm chung.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Hà Sâm nhất thời trở nên không mấy thiện cảm.

Nhưng trong lòng Lý Phàm lại như có suy nghĩ, tỏ ý bảo Hà Sâm tạm thời rời đi.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn mới chắp tay nói: “Những gì đạo hữu nói, hình như còn có thâm ý khác?”

Chung Thần Thông vuốt râu gật đầu nói: “Chính bởi vì từng gặp phải chuyện tương tự như đạo hữu, vậy nên ta mới có thể vừa nhìn đã chắc chắn.”

“Không giấu gì đạo hữu, ta ở bên ngoài, nghe được những chuyện về đạo hữu, thật ra trong lòng ta không tin tưởng lắm.”

“Bởi vì ta đã từng đích thân trải qua, vậy nên mới hiểu rất rõ, giây trước rõ ràng vẫn còn thừa rất nhiều tuổi thọ, giây sau lại cách cái chết không xa, cảm giác thất vọng đến cùng cực này, cùng với nỗi sợ hãi khi cái chết mang lại, rốt cuộc dữ dội đến mức nào.”

“Ban đầu ta rất tự tin với tâm trí kiên cường của mình, nhưng cũng gần như gục ngã. Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình phục lại.”

“Nhưng so với đạo hữu thì...”

Chung Thần Thông lắc đầu: “Vừa nãy dường như đạo hữu đang ở trong sương trắng chủ trì công tác xây dựng trận pháp có đúng không? Coi thường mạng sống của mình đến vậy...”

“Loại cảnh giới này, ta không thể so bì được!”

Lý Phàm mỉm cười: “Tự bản thân ta biết muốn kéo dài sinh mệnh cũng vô vọng, nên mới muốn nếu như có thể cống hiến thêm một phần sức lực, thì làm nhiều hơn một phần. Còn về việc cao thượng đến mức nào thì...”

“Ta lại không cho là vậy.” Lý Phàm chân thành nói.

Bình Luận (0)
Comment