“Nếu thật sự như những gì đạo hữu nói, vậy tại sao trong thiên hạ lại có tu sĩ bị vây khốn cả một đời, đến chết cũng không thể nào đột phá được?” Lý Phàm có chút bất lực nói.
Chung Thần Thông hơi sửng sốt, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một phen, rất nhanh đã có được đáp án.
“Vậy thì chắc chắn là bọn họ không đủ sợ cái chết rồi!”
“Ta hiểu rồi! Hiện giờ đạo hữu có tâm hồn khoáng đạt, không coi trọng chuyện sống chết. Vậy nên đạo hữu lo rằng mình không thể nào mượn áp lực của cái chết để tu hành có đúng không!” Chung Thần Thông bỗng ngộ ra nói.
“Không cần phải lo lắng, ‘Sinh Tử Huyền Công’ mà ta tu hành, trong đó có một phần ‘Sinh Tử Cảm Ứng Thiên’, sau khi nghiên cứu thì có thể lĩnh ngộ được điều đáng quý của sự sống, đáng sợ của cái chết.”
Lý Phàm cẩn thận đánh giá bị lão đạo hữu trước mặt này.
Hắn cảm thấy vị Chung Thần Thông này có tư duy không giống lắm với người bình thường.
Chẳng có lẽ là tu hành cái gì mà “Sinh Tử Huyền Công”nên đã tu hỏng cả não rồi à? Công pháp bản thân mình tu hành, cứ thế nói thẳng cho người mới gặp lần đầu tiên được sao?
Hắn nghiêm túc trả lời: “Đạo hữu có công pháp huyền bí kỳ diệu, tại hạ vô cùng bái phục.”
“Nhưng công pháp không thể cùng tu luyện, công pháp của đạo hữu, chưa chắc ta đã có phúc để hưởng thụ...”
Chung Thần Thông chẳng hề để ý gì ngắt lời Lý Phàm: “Đây chính là nguyên nhân ta đến tìm đạo hữu.”
“Mong đạo hữu dạy ta, làm thế nào mới có thể coi thường sống chết như đạo hữu?”
“Làm thế nào mới có thể không sợ cái chết như đạo hữu được đây?”
“Nếu như ta có thể chiến thắng nỗi sợ hãi cái chết, vậy thì chắc chắn ta đây có thể giải thoát rồi!”
Chung Thần Thông có chút sốt ruột nói.
Lý Phàm nghe vậy, lập tức sững sờ.
“Chung đạo hữu, ngươi...”
Chung Thần Thông xua tay: “Ta biết đạo hữu không thể nào hiểu nổi. Nhưng sự thật chính là như vậy, hiện giờ ta quả thật không muốn sống nữa.”
“Ta đã sống trên thế gian này một trăm sáu mươi tám năm, đã nếm trải đủ lòng người nóng lạnh rồi.”
“Tất cả mọi thứ trên thế gian này với ta mà nói, đã không còn gì thú vị nữa rồi.”
“Vì công pháp, bảo vật, địa bàn, tuổi thọ mà tranh tới tranh lui....”
“Ha ha, ta chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.”
“Nếu như có thể, ta đã tự chấm dứt mạng sống của mình lâu rồi.”
Nói đến đây, trong mắt của Chung Thần Thông lóe lên một tia bất đắc dĩ: “Nhưng ‘Sinh Tử Huyền Công’ mà ta tu luyện, dẫn đến việc ta căn bản không thể nào chống lại bản năng sợ chết trong lòng mình.”
“Mỗi khi ta có suy nghĩ muốn tự vẫn, làm ra hành động gì đó coi thường sinh mạng của mình, bản năng đều sẽ khiến ta làm ra những chuyện trái với mong muốn.”
“Để không phải tu hành nữa, thậm chí ta còn từng nghĩ đến việc giao công pháp cho tu sĩ khác tu luyện.”
“Thế nhưng thường cứ một khoảng thời gian sau, khi cảm nhận được tốc độ tu hành càng ngày càng chậm của mình, như thể cách cái chết càng ngày càng gần, ta đều sẽ mất đi lí trí, tìm đối phương đồng thời giết chết người đó.”
“Vậy nên khi ta nghe nói đến chuyện đạo hữu không hề sợ hãi cái chết, mới không ngại vượt đường xa ngàn dặm, đến tận đây xin thỉnh giáo.”
Chung Thần Thông chân thành nói.
Nhưng Lý Phàm lại im lặng không nói gì.
Nếu như Lý Phàm là một người cố chấp muốn kéo dài sự sống, vậy thì vị Chung Thần Thông này, chính là một người sống đủ lâu, coi thường tính mạng của mình.
Nhưng bi kịch của ông ta lại là bị công pháp của chính mình bó buộc, không thể làm ra những hành động quyên sinh, coi thường mạng sống.
Dẫn đến việc có tình trạng đau khổ vì tinh thần phân liệt.
“Ngay cả việc tự mình phế bỏ công pháp cũng không thể làm được sao?” Lý Phàm hỏi.
Chung Thần Thông cười khổ lắc đầu.
“‘Sinh Tử Huyền Công’ này, quả thật rất kỳ quái.” Lý Phàm nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ.
Với tình trạng hiện giờ của Chung Thần Thông, Lý Phàm cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Lý Phàm chẳng phải là người không sợ sống chết gì, mà chỉ là căn bản sẽ không chết đi mà thôi.
Nếu như thật sự gặp phải chuyện gì chân chính gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, hắn nhất định còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Nghĩ ngợi một hồi, Lý Phàm cũng cực kỳ chân thành nói: “Tình huống của ta, có lẽ sẽ vô dụng với đạo hữu.”
“Chỉ là trời sinh tình tình ta đã phóng khoáng mà thôi, chứ không hề điểm gì đặc biệt hơn người cả.”
Chung Thần Thông vội vàng nói: “Ta hiểu rõ. Ta hiểu rõ.”
“Nhưng nỗi sợ khi đối mắt với cái chết, đều là bản tính của con người, rốt cuộc tại sao đạo hữu lại có thể khắc phục được vậy?”
Thấy dáng vẻ không thấy quan tài không đổ lệ của ông ta, Lý Phàm bất lực, cũng chỉ đành thuận miệng nói bừa: “Ta cũng chẳng phải là không sợ chết. Chỉ là ta nghĩ rằng, con người chết rồi nhất định là cái chết thật sự sao?”
“Nói không chừng, sau khi chết đi, mới là thực sự sống, có phải không?”
“Đạo hữu đã từng nghe đến chuyện về ‘Đỉnh Chi Trung Não’ chưa?”
“Hoặc là đã từng nghe đến tin đồn về ‘Mộng Cảnh Chân Thật’ chưa?”
Lý Phàm nghĩ đến đâu thì nói đến đó.
Hai mắt Chung Thần Thông thì ngày một sáng lên.
“Nghe một câu nói của ngươi, còn hơn cả lĩnh ngộ năm trăm đạo lý.”
“Không tồi, không tồi. Chết không phải là hết, mà là việc chân chính đón một sinh mệnh mới.” Nghe Lý Phàm nói xong, ông ta như thể ngần ra, rơi vào ma chứng, lẩm bẩm một mình.
“Căn bản không cần phải sợ hãi...”