Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 541 - Chương 541. Sinh Tử Được Huyền Công (2)

Chương 541. Sinh tử được huyền công (2) Chương 541. Sinh tử được huyền công (2)

Không biết qua bao lâu, vẻ măt ông ta nhất thời nhẹ nhõm hẳn, dường như đã lĩnh ngộ được hết thảy.

Trên người ông ta lại bỗng xuất hiện ánh sáng bảy màu nguy hiểm.

Bản thân Chung Thần Thông thì lại cười lạnh một tiếng: “Vẫn còn muốn dọa ta nữa à. Lão đạo đây đã lĩnh ngộ thông suốt rồi.”

“Đều chỉ là ảo giác mà thôi, chết mới là sống, chết hết rồi, mới có sự sống!”

Thất Thải Thần Quang vận chuyển càng lúc càng nhanh, Lý Phàm thầm cảm thấy không ổn lắm, lặng lẽ lùi về phía sau.

“Nhìn thấu mọi thứ, thấy trước sự thật!”

Chung Thần Thông giơ tay phải lên, vẻ mặt kiên quyết, định vỗ xuống đỉnh đầu mình.

“Chung đạo hữu! ‘Sinh Tử Cảm Ứng Thiên’!”

Lý Phàm hô to.

Động tác của Chung Thần Thông nhất thời dừng lại.

Ông ta khẽ điểm ngón tay, một miếng ngọc giản bay về phía Lý Phàm.

“Ha ha, Lý Phàm đạo hữu, ta xin đi trước một bước đây!”

Nói rồi, Chung Thần Thông tiếp tục vỗ mạnh xuống.

Đúng vào lúc này, tay trái của ông ta lại không chịu khống chế, bỗng nhiên vươn ra, chặn ở phía trước tay phải.

Vẻ mặt Chung Thần Thông bỗng chốc trở nên hung dữ hơn.

“Dám cản đường ta sao? Chết đi!”

Một tia Thất Thải Thần Quang xuất hiện từ lòng bàn tay phải, bay thẳng về phía lòng bàn tay trái.

Đồng thời, một tia sáng khác cũng kịp thời bắn từ lòng bàn tay trái ra.

Sau khi hai tia sáng va vào nhau thì triệt tiêu lẫn nhau.

Song, bản thân Chung Thần Thông lại không hề ngừng lại, miệng cũng thầm mắng.

Đồng thời trong cơ thể ông ta như thể tồn tại hai tử địch vậy, mỗi một chiêu thức, đều là tử chiến cùng chính mình.

Thất Thải Thần Quang bay đầy trời, kích phát trận pháp phòng hộ trong cứ điểm.

Mà Hà Sâm ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, cũng vội vàng chạy vào.

Chỉ thấy Chung Thần Thông đang điên điên khùng khùng, y có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm nhún vai, ra hiệu cho y không được hành động thiếu suy nghĩ.

Thời gian dần trôi, hai nhân cách trong cơ thể Chung Thần Thông chiến đấu ngày càng khốc liệt hơn.

Cứ điểm Giáp Tuất Hào nho nhỏ này không thể nào chứa được ông ta nữa.

Ánh sáng bảy màu không ngừng chớp lóe, ông ta biến mất ở sâu trong sương trắng phệ nguyên.

Những người xem náo nhiệt trong cứ điểm nhao nhao bàn tán.

Mà Lý Phàm thì lại lặng lẽ đến mật thất tu luyện, đọc ngọc giản mà Chung Thần Thông đã đưa cho mình trước đó.

“Luyện công như thế này, ngươi không điên thì còn ai điên nữa.”

Một lúc lâu sau, Lý Phàm sau khi đọc hết ngọc giản không khỏi cảm thán nói.

Những gì được ghi lại trong ngọc giản, đương nhiên chính là những gì Chung Thần Thông đã nói trước đó, “Sinh Tử Thần Công”mà ông ta đã tu luyện.

Chỉ có một nửa quyển, không biết là lấy từ đâu.

Bản chất của công pháp, lại càng không thể tưởng tượng nổi.

Phần đầu tiên của pháp quyết đã vạch rõ tôn chỉ của công pháp này.

Chim muông, thú vật, cây cỏ, con người.

Dù là tu sĩ, yêu thú, thậm chí ngay cả bản thân trời đất.

Cũng không thể thoát khỏi số mệnh này.

Nếu như muốn vượt qua cái chết, thì chỉ có duy nhất một cách là trước khi cái chết ập đến.

Đạt đến trạng thái sinh tử chồng chất không sống cũng chẳng chết, nửa sống nửa chết.

Đây cũng chính là cảnh giới cao nhất trong tưởng tượng của công pháp.

Muốn đạt được đến trạng thái “sống chết cùng tồn tại”này, cần phải lĩnh ngộ và nhận thức vô cùng rõ ràng về bản chất của sự sống và cái chết mới có thể làm được.

“Sinh Tử Cảm Ứng Thiên”chính là một loại pháp môn dùng để lĩnh ngộ về sự sống và cái chết trong công pháp.

Từ “tham sống sợ chết”lúc ban đầu, đến “không màng sống chết”, rồi lại đến “sống chết cùng tồn tại”.

“Sinh Tử Huyền Công”chính là một công pháp đặc biệt mượn sức mạnh của sự sống và cái chết để tu hành.

Bởi vì lập ý của nó rất cao, nên nội dung công pháp cũng vô cùng thâm sâu khó hiểu.

So với “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”, còn khó hơn nhiều.

Thậm chí có lẽ là bởi vì người sáng tạo ra công pháp này cũng chưa đạt đến cảnh giới nửa sống nửa chết đó.

Nên nội dung tu hành của nửa sau công pháp, phần lớn là suy đoán, phỏng đoán.

Lý Phàm nhìn lướt qua nội dung công pháp thôi đã có thể nhìn thấy một hai chỗ trước sau mâu thuẫn với nhau rồi.

“Công pháp không tồi, chỉ tiếc là khiếm khuyết không hoàn thiện. Nếu như có thể bổ sung hoàn thiện, còn có thể miễn cưỡng có chút tác dụng. Hiện giờ thì cũng chỉ có thể dùng để tham khảo được thôi.”

“Hơn nữa, đáng tiếc là Thất Thải Thần Quang của Chung Thần Thông dường như không có liên quan đến ‘Sinh Tử Huyền Công’ này thì phải.”

Lý Phàm khẽ lắc đầu.

Hắn cất ngọc giản đi, trầm ngâm trong chốc lát, bắt đầu thử vận chuyển “Sinh Tử Cảm Ứng Thiên”.

Đây là pháp môn tiên quyết mà những người muốn nhập môn “Sinh Tử Huyền Công”buộc phải tu luyện, cho dù là người bình thường cũng có thể tu luyện.

Lý Phàm đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì rồi.

Từng câu từng chữ âm thầm chạy trong lòng Lý Phàm.

Sau ba ngày ba đêm.

Lý Phàm đang nhắm mắt tu luyện, trong đầu bỗng cảm thấy rối loạn.

Vô số hình ảnh nhất thời xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn dường như lại phảng phất trở vể Đại Huyền, cảm giác hăng hái hăm hở khi đạt liền Tam nguyên*, ở trong cung Thái hậu mặc sức làm bừa, ngông cuồng tự đại nắm giữ cả thiên hạ...

*Tam nguyên: là tên hiệu cho người độ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học.

Bình Luận (0)
Comment